Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 540

Lê Tri biết rất rõ: mỗi mảnh hồn phách đều mang theo một cảm xúc bị khuếch đại đến cực điểm. Và việc chọc giận một “bản sao” sở hữu sức mạnh không kém bản thể — lại đang đứng giữa cơn thịnh nộ bùng nổ — là hành động dại dột nhất có thể nghĩ ra.

Thế nên, cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng mà điềm đạm, đối mặt với phách nộ:

“Cô đang làm gì ở đây vậy?”

Ánh mắt phách nộ lạnh băng, giọng nói mang theo lưỡi d.a.o sắc lẻm:

“Nó đã g.i.ế.c đồng đội của tôi, tôi phải g.i.ế.c nó.”

Lê Tri khẽ cau mày, quay đầu nhìn về hướng từ đường giữa rừng. Cô cảm thấy có gì đó quen thuộc... như thể bên trong kia, có thứ gì đó không phải con người đang chờ.

Một ký ức mơ hồ trỗi dậy — là con quái vật.

Nếu không giúp phách nộ trừ khử sinh vật kia, e rằng cô ta sẽ không chịu để yên, càng không chịu rời đi theo cô.

Lê Tri không do dự lâu, lập tức đưa ra lựa chọn:

“Được, tôi sẽ giúp cô.”

Nghe vậy, vẻ dữ dằn trong ánh mắt phách nộ vơi đi đôi chút. Cô ta không nói gì, chỉ cúi người bắt đầu nhặt những cành cây khô rải rác khắp rừng.

Phách sợ hãi của Trì Y cũng lẽo đẽo đi theo, vẻ tò mò hiện rõ:

“Cô nhặt mấy thứ này làm gì vậy?”

Phách nộ liếc sang, giọng khô khốc:

Mộng Vân Thường

“Nó sợ lửa.”

Phách sợ hãi lập tức rụt cổ lại, mặt mày nhăn nhó như sắp khóc:

“Cô dữ quá à…”

Lê Tri lo Trì Y sẽ bị phách nộ đánh cho một trận nên vội kéo cô bé ra sau lưng mình, giữ khoảng cách an toàn.

Khi đã gom đủ củi, cả ba người — Lê Tri, Trì Y và phách nộ — mỗi người ôm một bó lớn, đi về phía từ đường nằm trên mảnh đất trống cách đó không xa.

Bầu trời dù đang ban ngày nhưng vẫn tối sầm, u ám đến mức như thể một cơn giông khổng lồ đang lơ lửng ngay trên đỉnh đầu.

Cánh cửa từ đường đóng chặt, nhưng qua những khe cửa sổ hở, họ vẫn có thể thấy bên trong le lói ánh nến.

Lê Tri bước lên bậc thềm, nhưng rồi dừng lại, ánh mắt nghi ngờ:

“Tôi nhớ có người từng nói, nơi này… chỉ được vào vào ban đêm.”

Phách nộ quay phắt đầu lại, giọng không kiên nhẫn:

“Cô sợ à?”

Lê Tri không đáp ngay, chỉ khẽ cười, nụ cười mang theo sự bình tĩnh lạ thường:

“Giận dữ là chuyện tốt… nhưng đừng để nó khiến chúng ta mất lý trí.

Chúng ta muốn trả thù, chứ không phải c.h.ế.t uổng.”

Phách sợ hãi của Trì Y lập tức gật đầu, giơ tay đồng tình như một đứa trẻ:

“Tri Tri nói đúng!”

Lê Tri đã hợp nhất được hai phần phách trước đó, mà sức mạnh bản thể dường như vẫn lấn át. Có lẽ vì thế mà dù bất mãn, phách nộ cũng không tiếp tục cãi vã, chỉ hậm hực gật đầu:

“Được, nghe cô. Đợi đến tối.”

Nhìn sắc trời âm trầm đặc quánh, có lẽ thời gian cũng chẳng còn bao lâu nữa.

Thứ duy nhất khiến Lê Tri bất an là nguy cơ những oan hồn đói khát sẽ mò đến sớm. Miễn là phách sợ hãi của Trì Y còn chưa tan biến thì mọi thứ vẫn ổn, nhưng từ khoảnh khắc Lê Tri gặp được phách nộ, cô biết rõ — đồng hồ đã bắt đầu đếm ngược.

Cô bắt đầu đi quanh từ đường để quan sát.

Tòa từ đường xây hoàn toàn bằng gỗ, to lớn mà uy nghiêm. Các cột gỗ đỏ sẫm được chạm trổ cầu kỳ, mái hiên cong vút như vươn lên trời đêm. Cô đi một vòng rồi quay lại, dừng trước phách nộ — người đang đứng như hóa đá, ánh mắt như thiêu đốt cánh cửa đóng kín.

Lê Tri hỏi:

“Nhất thiết phải vào trong sao? Đốt từ ngoài không được à?”

Phách nộ nhìn cô không nói gì.

Lê Tri chỉ tay về phía ngôi nhà gỗ:

“Nếu nó đang trốn bên trong, thì đốt luôn cả toà nhà chẳng phải giải quyết xong mọi chuyện sao?”

Năm đó, khi cả nhóm còn làm nhiệm vụ trong phó bản, họ không thể làm gì quá đáng — ngôi từ đường là nơi quan trọng nhất của thôn, bị phá sẽ bị dân làng quay lại giết. Nhưng hiện giờ... đây chỉ là một ảo cảnh.

Phách nộ vẫn bị kẹt trong logic cũ, vẫn nghĩ rằng muốn tiêu diệt được quái vật thì phải trực tiếp bước vào trong.

Họ nhìn nhau một lúc. Rồi không nói thêm lời nào, phách nộ quay lưng, đi tìm nguồn lửa.

Cô ta quay lại rất nhanh, toàn thân phủ một lớp sát khí tối đen như mực. Trong tay cô là một gã đàn ông trung niên bị trói chặt, thân thể đen nhẻm, bị bịt miệng bằng cỏ khô. Cô ném gã xuống trước cửa từ đường như vứt một bao rác:

“Đốt ông ta luôn.”

Lê Tri ngẩn ra. Gã kia rõ ràng không phải người tốt, nhưng cô vẫn hỏi:

“Tại sao lại g.i.ế.c ông ta?”

Phách nộ lạnh nhạt đáp:

“Nhìn ngứa mắt.”

[“...!!!”]

Khán giả livestream sôi sục.

[“Má ơi cái gì vậy trời? Đây không phải phách nộ, đây là nữ vương rồi!!”]

[“Từng mảnh hồn phách của Lê Tri đều đáng yêu c.h.ế.t đi được!”]

[“Không muốn hợp lại nữa, để chị đại ở lại với tụi em đi!”]

[“Phách nộ như này thì bản thể Quả Vải chắc bá đạo khỏi chê! Tạ Khung gì nữa? Cho chị Tri lên làm số một đi!”]

Phách nộ không chỉ mang về một kẻ sống làm vật tế, mà còn vác theo cả một thùng dầu hạt cải lớn. Cả ba người bắt đầu chất củi quanh từ đường, tưới dầu lên.

Lê Tri kéo Trì Y lùi xuống bậc thềm, trong khi phách nộ không chớp mắt ném bó đuốc đang cháy vào đống củi.

Ngọn lửa bùng lên như được rót thêm máu. Chỉ trong tích tắc, từ đường bị nuốt chửng bởi biển lửa đỏ rực. Ánh sáng từ ngọn lửa xé tan bầu trời u ám, nhuộm đỏ cả khoảng không.

Một âm thanh gầm gừ rít lên từ bên trong. Gạch ngói sập xuống ầm ầm. Qua làn khói, Lê Tri thấy thứ gì đó bắt đầu chảy ra — trắng bệch, bóng loáng như sáp nến tan chảy. Nó cố đông lại, nhưng lại bị lửa thiêu cho tan ra, rồi lại đông lại, rồi lại chảy…

Cuối cùng, lớp sáp trắng bị bốc hơi hoàn toàn, tan biến như chưa từng tồn tại.

Tòa từ đường vẫn cháy rực như một ngọn đuốc giữa địa ngục.

Phách nộ đứng đó, giữa ánh lửa ngùn ngụt. Mái tóc cô tung bay trong gió, gương mặt lạnh như băng nhưng không hề biểu lộ một chút vui sướng nào. Dường như, dù đã báo được thù, cô vẫn không cảm thấy thỏa mãn.

Trong thế giới này, cô ta chẳng còn thứ gì khác để làm nữa.

Lê Tri giơ tay về phía cô, nhẹ giọng gọi:

“Đến lúc đi rồi.”

Phách nộ nheo mắt, rồi bất ngờ hỏi:

“Bao giờ cô mới tiêu diệt được nó?”

Không phải con quái vật kia, mà là thứ tạo ra mọi thảm kịch. Thứ khiến cô chứng kiến đồng đội c.h.ế.t thảm, khiến cơn thịnh nộ thiêu cháy cả hồn phách — chính là hệ thống khốn kiếp kia.

Lê Tri nhìn thẳng vào mắt cô:

“Rất sớm thôi. Tôi hứa.”

Phách nộ không nói thêm, chỉ lặng lẽ bước tới, để ngọn khói đen quấn lấy mình, để cơ thể dần trong suốt rồi hòa tan vào Lê Tri.

Sự giận dữ của cô ta đ.â.m thẳng vào tim, khiến Lê Tri phải đứng lặng một lúc lâu để tiêu hóa hết cảm xúc ngút trời đó.

Phách sợ hãi của Trì Y cảm thấy thời gian mình không còn nhiều, nắm lấy tay áo cô, giọng run rẩy:

“Tri Tri! Đừng bỏ tôi lại!”

Lê Tri cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé:

“Con quái vật đã c.h.ế.t rồi. Ở đây giờ rất an toàn.

Đừng đi đâu cả, đứng đây chờ. Cô ấy sẽ đến tìm em.”

Phách sợ hãi mắt rưng rưng, nắm chặt lấy tay áo Lê Tri lần cuối, rồi khẽ gật đầu.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận