Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 416

Nếu đây là vụ thảm sát diệt môn, thì toàn bộ gia đình phải chết.

Lê Tri trèo qua bức tường đổ, kiểm tra thêm hai phòng khác.

Quả nhiên, cả hai giường đều có dấu máu.

Tổng cộng ba người — có thể là một gia đình ba người đã c.h.ế.t trong đêm định mệnh đó.

Khác với những ngôi nhà khác, nơi này vẫn còn nguyên đồ đạc. Rõ ràng gia đình này chưa kịp rời đi, họ c.h.ế.t ngay tại nhà.

Lê Tri lục tủ quần áo trong cả ba phòng. Tủ đều cũ kỹ, mốc meo. Có đủ loại quần áo — nhưng tuyệt nhiên không có chiếc váy đỏ nào.

Cô bới tung quần áo xuống đất. Dựa trên chúng, cô đoán nơi này từng có một ông bà già, một cặp vợ chồng và một đứa bé khoảng mười tuổi.

Dưới lớp cỏ dại lẫn đất, cô thấy một ngăn kéo úp ngược. Trong đó là kim chỉ, kéo may và một bức ảnh cũ đã phai màu.

Trong ảnh là một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp, đang ôm đứa bé khoảng một tuổi. Chồng cô ngồi cạnh, cả ba đang cười.

Nhưng nụ cười của người phụ nữ kỳ lạ vô cùng. Cô ấy cười, nhưng mắt thì không. Đôi mắt đen thẳm dán chặt vào ống kính — không phải nhìn, mà là trừng, như đang oán hận chính người chụp bức ảnh này.

Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng "rầm!" lớn như sấm.

Khán giả hét lên kinh hãi, âm thanh hỗn loạn cả phòng livestream.

Lê Tri xoay người ngay lập tức.

Cánh cửa phòng ngủ đổ ập xuống đất không rõ vì lý do gì. Bụi mù mịt bốc lên.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô thấy trong bóng tối của căn phòng, có thứ gì đó — một bóng người mờ mờ — đang lướt qua…

Lê Tri đứng lặng nhìn khoảng cách giữa mình và cánh cửa vừa đổ sập xuống.

Nếu ban nãy cô ngồi gần thêm chút nữa thôi, có lẽ giờ này đã không chỉ là livestream kinh dị mà là livestream tai nạn rồi. Đúng lúc ấy, màn hình tràn ngập những dòng bình luận từ khán giả trong phó bản, chẳng ai giữ được bình tĩnh nữa:

—— “Chị Streamer, chị điên rồi hả? Mau chạy đi, cái cửa đó không phải tự nhiên rớt xuống đâu!”

—— “Xin chị hãy rời khỏi ngôi nhà c.h.ế.t tiệt đó ngay lập tức! Đó là chỗ đã có ít nhất ba người chơi c.h.ế.t rồi đó!”

—— “Chị bị kéo lại đó để thế thân rồi! Đừng tin vào mắt mình nữa, ma nó đang dụ chị đó!”

—— “Đã gửi hết quà rồi, xin chị hãy chạy cho tụi em sống thêm vài phút tinh thần nữa!”

Khán giả ngoài phó bản thì vẫn giữ được bình tĩnh hơn đôi chút, họ tin vào bản lĩnh dày dạn kinh nghiệm của Lê Tri, cũng như cái đầu lạnh hiếm thấy ở một streamer chuyên thể loại thần quái. Nhưng dù thế, không ai dám khẳng định rằng cô sẽ an toàn tuyệt đối trong cái nơi quái quỷ này.

Lê Tri lặng lẽ đứng dậy, không nói một lời, rút từ kho đạo cụ ra món quen thuộc – Đèn Pin Vĩnh Cửu – rồi chiếu vào căn nhà tối om phía trước. Ánh sáng lập lòe lướt qua không khí, lộ ra những vệt bụi bay lơ lửng như tro tàn. Không có ai. Nhưng rõ ràng có thứ gì đó... đang nhìn cô.

Cô ngừng lại một lát, rồi lấy từ ba lô một ít lễ vật, bình tĩnh thắp nến, đốt một xấp tiền vàng mã. Giọng cô trầm lại, như đang nói với một thứ vô hình giữa màn sương mờ:

"Đi ngang qua đây, làm phiền rồi. Không có ý xúc phạm, đây là chút lễ nhỏ để xin lỗi. Mong mọi người nhận lấy, rồi để tôi rời đi trong yên ổn."

Cô đã cho hồn ma một lối thoát, nếu bọn chúng vẫn còn bám lấy cô... vậy thì đừng trách.

Rời khỏi căn nhà gỗ c.h.ế.t chóc, Lê Tri tiếp tục tiến sâu vào thôn, bước đi trên con đường đất ẩm ướt, cỏ dại cao quá đầu người quấn vào ống quần mỗi lần cô đi qua. Không xa phía trước, cô thấy một ngôi nhà trông có vẻ khác biệt – to hơn, cao hơn, tường đất ít bong tróc hơn dù cũng phủ đầy rêu mốc và dây leo.

Cô đoán đó chính là nhà của trưởng thôn.

Lê Tri tháo điện thoại khỏi giá đỡ trên trán, tiện tay lướt qua bình luận. Số lượt thích đã vượt mốc một trăm nghìn, số người xem cũng nhảy lên tròn một trăm nghìn. Thành tích không tệ, nhưng cô vẫn thấy chưa đủ.

Khán giả vẫn còn chưa thấy phấn khích thật sự.

Cô giơ điện thoại lên, điều chỉnh góc quay sao cho khung hình rõ ràng nhất rồi chỉ vào căn nhà lớn phía xa, nơi cỏ dại mọc um tùm như nuốt trọn cả lối vào:

"Các bé yêu nhìn thấy căn nhà kia không? Đó chắc chắn là nhà của trưởng thôn – căn nhà đẹp nhất ở Thôn Lưu Gia. Trời cũng sắp tối rồi, đêm nay... mình quyết định sẽ ngủ lại ở đó."

Như một mồi lửa châm vào thùng xăng, khán giả lập tức bùng nổ. Quà tặng nhảy loạn trên màn hình, lượt thích tăng như bão, những dòng bình luận gần như trôi nhanh đến mức không thể đọc kịp.

Lê Tri khẽ mỉm cười, đặt điện thoại trở lại lên giá đỡ, rút từ kho đồ Cây Gậy Bóng Chày Dính Máu. Tay nắm chặt gậy, cô cất bước tiến về phía nhà trưởng thôn.

Lối lên nhà là những bậc đá đã vỡ vụn, cỏ dại phủ gần hết các khe hở. Tường rào vẫn còn nguyên vẹn, nhưng cao đến nỗi hầu như bị nuốt trọn trong rừng cỏ lau rậm rạp.

Lê Tri dùng cuốc dọn đường, và rồi cô nhìn thấy trên mặt tường loang lổ là hàng chục lá bùa chú đỏ như máu, được vẽ bằng chu sa. Những nét bút đã nhòe mờ, nhưng vẫn toát ra cảm giác khó chịu đến rợn sống lưng.

Mộng Vân Thường

Cô bước chậm quanh bức tường, lòng cảnh giác tăng cao. Cả bốn mặt tường đều bị phủ đầy bùa, giống như một trận pháp bao vây toàn bộ ngôi nhà. Còn trên cánh cổng mục nát, một lá bùa vàng duy nhất bị dán chéo, sắp phân hủy đến nơi – vừa chạm tay vào, nó lập tức rã thành bụi rơi xuống đất.

Cô đẩy cửa.

Tiếng bản lề han gỉ rít lên một âm thanh chát chúa, chói tai đến mức cả khán giả cũng nín thở.

Bên trong sân, cỏ mọc đến ngang bụng. Lê Tri quay đầu nhìn lên – đúng như dự đoán, phía trên cổng treo một chiếc gương bát quái, hướng thẳng vào ngôi nhà chính. Trên cánh cửa ngôi nhà ấy, có vẽ hình hai môn thần – Thần Đồ và Úc Lũy, mỗi người cầm đao, mặt mày dữ tợn, trừng trừng nhìn thẳng ra phía ngoài như đang cảnh cáo kẻ xâm nhập.

Đây không phải thứ mà một gia đình bình thường sẽ tự ý vẽ lên nhà mình.

Nếu cả nhà trưởng thôn đều đã bị con trai sát hại, vậy thì ai là người đã dựng lên những thứ này sau khi họ chết? Những lá bùa, gương bát quái, môn thần... không phải để xua đuổi thứ bên ngoài – mà là để giam giữ thứ bên trong không được trốn ra.

Lê Tri rùng mình.

Trời đã tối hẳn. Cơn gió lạnh buốt từ rặng núi xa xa luồn qua lớp cỏ dại khiến chúng xào xạc, phát ra âm thanh chẳng khác gì tiếng thì thầm. Màn hình livestream bắt đầu giật nhẹ vì tín hiệu yếu, khán giả bên ngoài lẫn trong phó bản đều im lặng hẳn, không còn dòng nào xuất hiện. Có lẽ họ cũng đang chờ đợi, giống như Lê Tri... đợi điều gì đó xuất hiện.

Lê Tri cầm chắc cây gậy bóng chày, tay kia bật đèn pin, bước tới mở cánh cửa chính của ngôi nhà.

Đèn pin chiếu thẳng vào bóng tối đặc quánh bên trong. Và trong ánh sáng lờ mờ ấy, hiện ra sáu cỗ quan tài.

Chúng được xếp thành một hàng ngay giữa gian chính. Mỗi cỗ đều được buộc bằng sợi chỉ đỏ dày như sợi dây thừng, bốn góc quan tài treo bốn chiếc chuông đồng nhỏ đã hoen gỉ, bạc màu theo năm tháng.

Gió lùa vào qua cửa, những chiếc chuông khẽ rung lên, phát ra âm thanh leng keng nhẹ bẫng mà rợn người.

Như tiếng gọi hồn vọng ra từ địa ngục.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận