Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 351

Trận oẳn tù tì diễn ra nhanh chóng. Sau vài lượt, Âu Văn Đống là người thua cuộc.

Không ai biết là anh may mắn… hay xui xẻo.

Dù sao, không vào nghĩa là tránh được nguy hiểm trực tiếp, chỉ cần chờ bên ngoài là có thể sống sót vượt phó bản.

Âu Văn Đống cười khổ, vẫy tay: "Thôi, mọi người vào đi."

Bùi Hồng Vũ lặng lẽ liếc anh ta một cái.

Mười người còn lại lần lượt quét vé vào trò chơi cuối cùng. Khi họ bước vào, ánh đèn rực rỡ bất ngờ bật sáng, chiếu rọi khắp căn phòng.

Trước mặt họ là hai khu vực được bố trí như hội chợ.

Một bên là giá đỡ chứa tám hàng bóng bay đầy màu sắc, mỗi hàng tám quả. Bên còn lại là khu vực ném vòng, với tám hàng tượng thạch cao. Mỗi hàng chỉ có một bức tượng đỏ, còn lại đều là tượng trắng.

Không khí có vẻ tươi vui như trò chơi thiếu nhi, ánh đèn đủ màu nhấp nháy kèm nhạc nền sôi động. Nhưng cảm giác rùng rợn đang len lỏi qua từng hơi thở.

Nhân viên tiến lên, vẫn giữ nụ cười cứng đờ: "Ai sẽ là người ném vòng, ai sẽ là người b.ắ.n bóng?"

Mộng Vân Thường

Mọi người bắt đầu thấy lạnh sống lưng. Trò chơi cuối cùng này… khác hẳn những gì họ tưởng tượng.

Bùi Hồng Vũ trầm giọng: "Luật chơi là gì?"

Nụ cười của nhân viên bỗng trở nên méo mó: "Luật chơi của vòng này như sau: một người ném vòng, một người b.ắ.n bóng. Tám người còn lại… sẽ trốn trong những quả bóng bay."

Cả nhóm sững sờ. Nhân viên nhẹ giọng cười, giọng nói trở nên âm u:

"Trò chơi có tám vòng. Mỗi vòng, nếu ném trúng một vòng thì sẽ nhận được một manh mối chỉ vị trí của một đồng đội đang ẩn trong bóng bay. Nếu đoán đúng, đồng đội ấy sống. Nếu đoán sai…"

Hắn ta khẽ nghiêng đầu, cười gằn.

"Thì đầu của họ sẽ nổ tung."

Từng chữ như d.a.o cứa vào dây thần kinh của người chơi. Cả nhóm đều tái mặt.

Tám hàng bóng bay, tám người chơi, mỗi người bị nhốt trong một hàng. Ném vòng để lấy manh mối, xác định vị trí, rồi b.ắ.n bóng để cứu đồng đội.

Nhưng nếu ném trượt?

Không có manh mối, người b.ắ.n chỉ có thể chọn đại. Một phát b.ắ.n sai… là một sinh mạng đổi lấy trò đùa tàn ác.

Trò chơi đơn giản, tàn nhẫn và đẫm máu.

Một màn "quà tặng bất ngờ" của hệ thống dành riêng cho trận cuối.

Trình Giai Nguyệt bật khóc nức nở: "Tôi… tôi không muốn làm bóng bay…"

Bùi Hồng Vũ lạnh lùng nhìn cô: "Vậy cô muốn làm gì? Ném vòng? Hay b.ắ.n súng? Cô có chắc mỗi vòng đều ném trúng và giải được manh mối không? Hay là nếu không có manh mối, cô dám b.ắ.n vào quả bóng có thể chứa đồng đội của mình không?"

Trình Giai Nguyệt ngậm miệng. Mặt trắng bệch, tiếng khóc nhỏ dần.

Không ai muốn làm bóng bay. Nhưng ném vòng hay b.ắ.n súng… cũng tàn nhẫn không kém.

Ném trượt — một người chết. Giải sai — một người chết. Bắn nhầm — một người chết. Áp lực của kẻ ra quyết định… nặng hơn bất kỳ trò chơi nào trước đây.

Lê Tri ngẩng đầu nhìn nhân viên: "Nếu ném trúng vòng, manh mối là trực tiếp chỉ ra vị trí hay phải giải đố?"

Nhân viên khựng lại một giây, như không ngờ cô sẽ hỏi chi tiết đó. Sau cùng, hắn trả lời: "Phải giải đố."

Cô hỏi tiếp: "Có giới hạn thời gian không?"

"Chỉ có một phút để giải đố sau mỗi lần ném trúng."

Lê Tri gật đầu, quay lại nói với đồng đội: "Trọng tâm của vòng này là ném vòng. Không chỉ ném trúng mà còn phải giải được manh mối trong vòng một phút. Mạng sống của tám người phụ thuộc vào người ném vòng."

Cô đảo mắt một vòng, nhìn từng người: "Ai tình nguyện?"

Không khí nặng nề như đá đè ngực.

Ai có thể đảm đương trách nhiệm này? Chỉ cần một lần thất bại, hậu quả là một cái đầu phát nổ.

Không ai lên tiếng. Không ai dám bước ra.

Lương tâm, đạo đức, trách nhiệm… tất cả đều bị áp đảo bởi sợ hãi.

Cuối cùng, Lê Tri lên tiếng: "Tôi ném vòng."

Trì Y gần như rơi nước mắt: "Tri Tri…"

Lê Tri bước lên, đưa tay ra. Nhân viên đeo tám chiếc vòng nhựa vào cổ tay cô. Cô quay lại, ánh mắt kiên định: "Tin tôi."

Trì Y cắn môi: "Mình tin cậu! Mình sẽ làm bóng bay!"

Tề Vĩnh Dật và Du Kinh Mộng cũng đồng loạt lên tiếng: "Tôi cũng tin đại lão. Tôi làm bóng bay."

Những người còn lại không còn lựa chọn.

Người b.ắ.n bóng phải có kỹ năng chuẩn xác. Nếu Lê Tri đã đưa ra vị trí chính xác mà họ còn b.ắ.n trượt, để đồng đội c.h.ế.t oan — kết cục của họ sẽ không phải cái chết, mà là bị chính đồng đội hành hình trong phẫn nộ.

Chỉ có một người đủ khả năng đó.

Bùi Hồng Vũ.

Hắn được giao nhiệm vụ b.ắ.n bóng.

Tám người được dẫn đi.

Chỉ còn lại Lê Tri và Bùi Hồng Vũ trong khu vực trung tâm.

Anh ta quay đầu lại, nhìn thấy cô đứng bên vạch trắng, cổ tay đeo tám chiếc vòng, bình thản quan sát bàn chơi.

Gương mặt cô không hề lay động.

Như thể vòng tròn trên tay không phải mang theo sinh mệnh của tám con người.

Ngay khoảnh khắc đó, Bùi Hồng Vũ phải thừa nhận một điều…

Anh ta không bằng Lê Tri.

Bùi Hồng Vũ từng nghe qua cái tên “Lê Tri” không chỉ một lần.

Một diễn viên quần chúng vô danh, chẳng có chỗ đứng trong giới, lại gây chú ý ngay lần đầu bước vào phó bản tân binh. Trong mắt công chúng, cô như một đóa hoa dại mọc giữa bãi tha ma, kiên cường, điềm tĩnh, không chút sợ hãi trước sự khốc liệt của trò chơi. Người ta tung hô cô, không chỉ vì khả năng sinh tồn, mà còn vì cái cách cô cùng một NPC trong phó bản trở thành cặp đôi hot nhất diễn đàn, leo thẳng lên đỉnh bảng xếp hạng CP như thể ngoài đời là một nữ chính bước ra từ kịch bản tình yêu hắc ám.

 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận