Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 318

Một khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc, trên người khoác bộ lễ phục tân lang kiểu cổ, đỏ sẫm từ đầu đến chân. Áo cưới ôm sát thân hình gầy nhom của anh ta, khiến hình ảnh trông vừa buồn cười, vừa thảm hại.

Âu Văn Đống trợn mắt há mồm, nỗi sợ hãi dâng đến tận cổ. "Không không không... không thể nào..." Anh thì thào như thể nói với chính mình. Nhưng tất cả mọi chi tiết đều chỉ về một kết luận duy nhất.

Anh chính là... tân lang?

[Trời ơi tôi cười sắp ngất!!! Là anh Đống thiệt hả??? Đúng là con cừu tế thần của nhóm mà!!!]

[Sao số khổ dữ vậy cha nội =)) vừa mở màn đã cưới ma luôn rồi???]

[Người ta chơi horror game mà ảnh như đi đóng phim hài, chịu không nổi…]

Âu Văn Đống muốn lao thẳng ra khỏi phòng nhưng vừa chạm tay vào tay nắm cửa, lời căn dặn của Lê Tri vang lên trong đầu: không được để NPC nghi ngờ, phải ứng biến theo tình huống, cố gắng giữ bình tĩnh.

Anh ta gắng gượng, đặt hai tay lên cửa, thở sâu liên tục, miệng lẩm bẩm như niệm chú: "Bình tĩnh, bình tĩnh, không được lộ sơ hở... nhất định sẽ có đường sống..."

Sau một hồi tự trấn an, Âu Văn Đống bắt đầu lục lọi khắp phòng, hy vọng tìm được chút manh mối nào đó có thể giúp anh thoát khỏi tình huống trớ trêu này. Nhưng căn phòng lại sạch sẽ đến mức bất thường, mọi thứ đều mới tinh như vừa được dọn dẹp chuẩn bị cho hôn lễ, không có dấu hiệu nào của bí mật hay gợi ý nào đáng giá.

Khi anh ta đang loay hoay dưới gầm giường thì đột nhiên có tiếng bước chân vang lên từ ngoài hành lang. Cửa phòng kẽo kẹt mở ra.

Trong ánh sáng lờ mờ chiếu vào, một bóng người mặc áo khoác đỏ, đầu đội khăn, bước vào.

Âu Văn Đống lập tức trốn vội ra sau tủ, nín thở.

Khi thấy rõ mặt người kia, anh lập tức nhào ra, mừng rỡ kêu to: "Mộng Mộng! Là cô thật sao!"

Du Kinh Mộng còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh ta ôm chầm lấy. Nghe giọng nói quen thuộc, cô cũng nhận ra anh.

"Âu Văn Đống? Anh là tân lang à?" Cô nghi hoặc hỏi.

"Hu hu hu đúng vậy, tôi chính là thằng xui xẻo đó!!!" Anh ta khóc không thành tiếng, cảm giác bản thân bị số phận tát một cú đau điếng.

Du Kinh Mộng thoáng thở phào. Dù sao thì tân lang là người trong nhóm, không phải NPC, ít nhất cũng đỡ nguy hiểm hơn một chút. Nhưng nghĩ tới vai trò của cả hai, cô chỉ còn biết thở dài thương cảm.

"Thôi được rồi, buông tôi ra đã. Nghe tôi nói cái đã."

Âu Văn Đống sụt sùi thả cô ra. Ánh mắt anh vừa lướt qua y phục của cô lập tức cứng đờ.

Du Kinh Mộng mặc áo khoác đỏ cổ truyền, bên ngoài khoác thêm áo gi lê màu lam ánh kim, đầu buộc dải khăn thêu chỉ vàng, nhìn chẳng khác gì…

"Vai của cô là bà mối à?"

Du Kinh Mộng lườm anh một cái: "Chính xác hơn là... quỷ bà mối."

"…"

Không khí đông cứng trong vài giây, rồi Âu Văn Đống rít lên: "Chẳng lẽ... chính cô là người đã se duyên cho tôi với... với cái người c.h.ế.t kia?!?"

Du Kinh Mộng khoanh tay: "Không, chính anh đã tự mình đến ứng tuyển."

"???"

Du Kinh Mộng lấy từ trong người ra một tờ giấy cũ kỹ – một mẩu báo rách nát có in dòng chữ đậm:

Gia tộc họ Phan giàu có, con gái c.h.ế.t trẻ chưa lấy chồng, nay cần tuyển người kết âm hôn.

Nam thanh niên khỏe mạnh, diện mạo đoan chính, gan dạ trung hậu.

Hoàn tất hôn lễ sẽ được thưởng một vạn đại dương, nếu đồng ý động phòng, thêm hai vạn.

Thỏa thuận trước chính phủ, có giấy xác nhận, đăng ký hợp pháp.

Tay Âu Văn Đống run rẩy cầm lấy tờ giấy. "Tôi... tôi nộp đơn cho cái thứ này thật sao?"

"Đúng vậy." Du Kinh Mộng gật đầu chắc nịch. "Hai người đã đính hôn, đã trao đổi bát tự, đã đăng ký giấy tờ... về mặt pháp lý thì giờ hai người đã là vợ chồng rồi. Hôm nay chỉ còn thiếu mỗi lễ cưới thôi."

Âu Văn Đống nuốt khan, môi run rẩy: "Vậy... tôi đã nhận được bao nhiêu tiền?"

Du Kinh Mộng nhìn anh bằng ánh mắt đầy xót xa: "...Ba vạn."

Mộng Vân Thường

Phịch.

Âu Văn Đống ngã vật xuống sàn, ngất xỉu.

Du Kinh Mộng ngồi xuống cạnh anh, giọng đầy bất lực: "Anh giả vờ ngất cũng vô dụng thôi. Giờ lành sắp đến rồi, anh phải đến nhà họ Phan đón tân nương về đây. Đây là phòng tân hôn của hai người, sau này chính là nơi... sống chung đầu bạc răng long."

"Đầu bạc cái đầu cô!" Âu Văn Đống vừa tỉnh dậy đã ôm mặt khóc rống lên. "Sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ! Tôi đâu có thù oán gì với ai?!?"

[Ba vạn đại dương mà cưới ma... có đáng không anh Đống =))]

[Cảnh này bi thương mà tôi cười tới rơi nước mắt...]

[Số kiếp của anh này đúng là để gánh xui cho cả đội mà…]

[Ê tôi thấy cái này giống hợp đồng hôn nhân ghê... chỉ khác là hôn nhân với ma nữ.]

[Plot twist sẽ là: cô dâu ma cực kỳ xinh đẹp, và ảnh sẽ cam tâm tình nguyện động phòng...]

Du Kinh Mộng cũng không nhịn được mà quay mặt đi nôn khan.

Âu Văn Đống còn chưa kịp khóc xong, ngoài sân đã vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tiếng động ấy như một thanh d.a.o sắc cứa vào không khí đặc quánh trong phòng, khiến cả anh lẫn Du Kinh Mộng đều sững lại. Âu Văn Đống giật mình bật dậy, lau nước mắt một cách vội vàng.

Dẫu sao thì nhiệm vụ mới là điều quan trọng nhất. Nếu không thể hoàn thành, bị kẹt lại ở phó bản này, anh ta thật sự sẽ phải lấy một người đã c.h.ế.t làm vợ!

Một gã sai vặt ăn mặc gọn gàng, nét mặt nghiêm túc bất ngờ xuất hiện ở cửa. Vừa nhìn thấy Âu Văn Đống, hắn lập tức thúc giục:

"Công tử, sao ngài còn ở đây? Ngựa đã chuẩn bị sẵn, giờ lành đã đến, phải nhanh lên đi đón tiểu thư!"

Âu Văn Đống quay sang Du Kinh Mộng, ánh mắt khẩn thiết như một con ch.ó nhỏ bị bỏ rơi: cầu cứu.

Du Kinh Mộng thản nhiên nói như thể không có chuyện gì xảy ra: "Nói đúng đấy! Mau xuất phát đi, lỡ mất giờ lành thì không tốt đâu."

Âu Văn Đống c.h.ế.t trân.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận