Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 551

Dưới ánh trăng nhạt nhòa, sân chơi trước tháp chuông vắng lặng đến kỳ lạ. Không một bóng quỷ lảng vảng, chỉ có màn sương đen dày đặc như sáp chảy, phủ kín khắp khuôn viên cô nhi viện, mang theo thứ cảm giác lạnh lẽo rợn người như thể cả thế giới này đã bị thứ gì đó ăn mòn từ trong ra ngoài.

Giữa khung cảnh ấy, hai bóng người nhỏ bé vụt qua sân chơi hoang phế, nhanh chóng hướng về phía tháp chuông âm u. Từ xa, qua khe hở của một đường ống thông gió, Tiền Phú Cường thò đầu ra, vừa thấy bóng người lập tức trợn mắt:

"Đó là Lê Tri với Trì Y phải không? Bọn họ muốn làm gì? Chạy vào đó chẳng khác nào tự tìm cái chết!"

Lý Trầm Minhđứng sau lưng anh, thở dài cảm thán: "Đúng là đại lão... Tụi mình đúng là không thể nào sánh kịp."

Khi còn cách tháp chuông một đoạn, Lê Tri giũ nhẹ chiếc áo choàng tàng hình, rồi kéo nó phủ kín cả cô và Trì Y. Ánh trăng lạnh lẽo vẫn rọi xuống mặt đất, nhưng bóng hai người đã biến mất không dấu vết.

Mộng Vân Thường

Chiếc áo choàng chỉ duy trì được hiệu lực trong hai phút, không thể lãng phí dù chỉ một giây. Cả hai nín thở chạy đến trước cửa chính tháp chuông. Cánh cửa gỗ cũ kỹ được chạm khắc tinh xảo đang khép hờ, bốn bóng đen cao gầy – chính là những kẻ từng đẩy xe thức ăn – đứng canh ở trước cửa, bất động như bốn chiếc cọc gỗ bị nguyền rủa.

Cửa từ từ hé mở, không phát ra tiếng động nào. Nhưng ngay lập tức, bốn cái cổ dài ngoẵng như của loài hươu cao cổ chợt ngoẹo lại. Chúng cúi thấp đầu, liên tục hít hít không khí quanh cửa, như đang đánh hơi mùi thịt sống mới.

Trì Y cắn chặt răng, ráng giữ bình tĩnh, lặng lẽ luồn qua khe giữa hai bóng đen. Một luồng gió nhẹ lướt qua, khiến những kẻ canh cửa chỉ khẽ rung rinh. Không phát hiện được gì, chúng dần rụt cổ lại, rồi dùng những cánh tay dài ngoằng như cành khô đóng cửa.

Bên trong, ánh sáng rực rỡ đập thẳng vào mắt. Căn phòng lớn được trang hoàng xa hoa, ở giữa là một chiếc bàn tiệc dài phủ khăn trắng, nến bạc sáng lấp lánh, chén dĩa sứ tinh xảo, ly pha lê lung linh phản chiếu ánh nến. Ngay chính giữa bàn là một chiếc đĩa lớn, đậy nắp bạc sang trọng – rõ ràng đây là món chính trong bữa tiệc.

Cảnh tượng tráng lệ ấy lại chẳng hề mang đến cảm giác an toàn. Trái lại, nó trông hệt như những bức tranh sơn dầu quái dị mà Lê Tri từng thấy treo trên hành lang, gợi lên thứ cảm giác vặn vẹo giữa sự sống và cái chết.

Xung quanh bàn, những vị khách đã tề tựu đầy đủ: nữ quỷ mặc váy đỏ ướt sũng, ông lão mặc áo tang rách nát, nữ quỷ bế đứa trẻ sơ sinh dính máu, và cả nữ quỷ mang thai với gương mặt trắng bệch không còn chút sinh khí—tất cả đều là những kẻ từng ngồi trên chuyến xe buýt định mệnh ấy.

Chúng không nói một lời, chỉ ngồi yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía đĩa thức ăn chính. Ánh mắt như bị mê hoặc bởi một lời nguyền cổ xưa.

Ngồi ở vị trí chủ tọa là một người đàn ông trung niên béo phì, mặc vest đen sang trọng. Thân hình ông ta phình to đến mức lớp mỡ ở bụng tràn ra cả hai bên ghế. Phía sau, một người phụ nữ mập mạp mặc tạp dề trắng cung kính đứng chờ, nét mặt bà ta ánh lên vẻ hân hoan vặn vẹo như sắp được chứng kiến điều thiêng liêng nhất trần đời.

Người đàn ông nhấc tay, phẩy nhẹ.

Người phụ nữ lập tức cúi đầu cung kính, cất giọng vui mừng: "Đến giờ rồi. Bữa tiệc bắt đầu."

Hai bóng đen dài từ trong góc bước ra, đồng loạt mở nắp bạc trên đĩa.

Ngay khi lớp bạc vừa nhấc lên, Trì Y như bị sét đánh trúng. Cô đưa tay bịt chặt miệng, toàn thân run rẩy.

Bên trong chiếc đĩa… là một đứa trẻ.

Không, là một người.

Cơ thể trắng bệch, trần trụi nằm cuộn tròn như một con cá c.h.ế.t đã đông lạnh. Ánh nến chiếu lên làn da xám ngắt khiến gương mặt người đó càng trở nên ma quái.

Lê Tri nhận ra gương mặt ấy—là một người chơi đã lên xe buýt cùng Tiền Phú Cường và Bành Thuấn. Rõ ràng người đó đã chết, nhưng bây giờ lại nằm đây như món chính trong bữa tiệc địa ngục.

Xung quanh t.h.i t.h.ể là lớp tương cà được bày biện tinh tế, thêm vài quả mọng đỏ tươi. Mọi thứ được sắp đặt đẹp đẽ đến mức khiến người ta buồn nôn.

Trì Y tái mét. Cô nghiến răng, cố nén cơn buồn nôn đang cuộn trào trong cổ họng.

Người phụ nữ mập mạp tiến lại gần, tay cầm d.a.o nĩa bạc, cử chỉ tao nhã như đang tham gia tiệc tối của giới quý tộc. Bà ta bắt đầu cắt từng phần cơ thể của nạn nhân, từng nhát d.a.o sắc lẻm rọc qua làn da lạnh ngắt, rỉ ra thứ chất lỏng sền sệt đỏ tươi.

Lúc này, Trì Y mới phát hiện—đó không phải là tương cà. Mà là thịt và m.á.u đã bị xay nhuyễn, được trang trí khéo léo quanh đĩa.

Cô không chịu nổi nữa. Một tiếng nôn khan bật ra.

Ngay lập tức, nữ quỷ váy đỏ quay đầu, đôi mắt tối đen nhìn thẳng ra cửa. Không gian như đông cứng trong vài giây.

Dưới ánh nến mờ mờ, t.h.i t.h.ể trên bàn bị cắt thành từng khúc—đầu, tay, chân, nội tạng—chỉ còn lại phần thân trống rỗng. Người phụ nữ mập cầm d.a.o rạch ngực, lôi ra một trái tim đỏ tươi đang nhỏ máu.

Cả căn phòng vang lên âm thanh nuốt nước bọt.

Ánh mắt tất cả lũ quỷ đều dán vào quả tim như một bầy dã thú đói khát. Người phụ nữ nhẹ nhàng đặt trái tim lên đĩa bạc, nâng lên, dâng trước mặt người đàn ông béo phì.

Ông ta lấy khăn ăn trải trước ngực, chậm rãi nói: "Mời các vị thưởng thức."

Tiếng nhai nuốt vang lên rào rào, như đàn chuột ăn xác, vang vọng khắp phòng.

Lê Tri không nói một lời, chỉ kéo lấy Trì Y, đưa cô lặng lẽ rời khỏi nơi đó.

Ngay khi vừa bước ra ngoài, tác dụng của áo choàng tàng hình cũng chấm dứt.

Lê Tri dìu Trì Y chạy về phía tòa nhà gần đó. May mắn thay, toàn bộ quỷ dữ đều đang mải mê trong bữa tiệc, nên bên ngoài tạm thời an toàn.

Vừa vào đến bên trong, Trì Y lập tức ôm bụng, nôn thốc nôn tháo. Nỗi sợ và ghê tởm từ tận xương tủy dường như đang muốn trào ra bằng tất cả cách có thể.

Bên ngoài màn hình livestream, khán giả cũng không kìm được cảm giác buồn nôn, một loạt bình luận tràn lên:

[Trời ơi… tôi sắp ói…]

[Đây là ác mộng cấp độ nào vậy?]

[Tôi không dám ăn cơm nữa luôn…]

Trì Y gục xuống tường, run rẩy nôn khan đến mức bụng quặn đau, nước chua chảy tràn ra.

Lê Tri lấy một lọ Dung Dịch Dinh Dưỡng từ kho đạo cụ, đưa cho cô uống để hồi phục thể lực, nhưng tinh thần của Trì Y rõ ràng đã suy sụp nặng.

Mắt cô hoe đỏ, liên tục thì thào: "Thật kinh khủng… thật sự rất kinh khủng…"

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ cầu thang sau lưng. Lê Tri lập tức quay lại, sẵn sàng phản ứng, nhưng chỉ thấy Tạ Khung bước ra từ bóng tối, theo sau là Liên Thanh Lâm và Kiều Á.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận