Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 431

Lê Tri chợt nghĩ đến một điểm rất đáng nghi.

Nếu Chu Huyên thực sự trở lại để báo thù sau khi chết, thì với oán khí chất chứa trong cô ấy, toàn bộ Thôn Lưu Gia hẳn đã sớm bị diệt sạch không còn một ai sống sót. Cô ấy có thể bỏ qua cho những người phụ nữ cùng chung cảnh ngộ, nhưng với những người dân còn lại – những kẻ đã từng dồn ép các cô gái, hoặc tiếp tay cho đám buôn người – chắc chắn không ai được tha. Bất kể là có trực tiếp gây tội hay không, chỉ cần từng nhúng tay, từng đứng nhìn, thì đều là đồng phạm trong cái địa ngục này.

Thế nhưng, suốt hai ngày điều tra vừa qua, Lê Tri phát hiện ra nhiều người đã trốn thoát khỏi thôn trong những năm đó. Nếu Chu Huyên thật sự được giải phong ấn, lợi dụng xác của Lưu Đại Cường để gây ra những vụ g.i.ế.c người đẫm máu, thì sau khi hoàn tất chuỗi trả thù đó, cô ấy đi đâu? Đêm qua, khi những linh hồn kéo đến bao vây nhà trưởng thôn, Lê Tri đã quan sát kỹ – không hề thấy hồn ma nào mặc váy đỏ cả.

Chẳng lẽ... cô ấy đã được siêu thoát?

Mộng Vân Thường

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, nhưng vì chưa có bằng chứng xác thực nên cô không nói ra. Bây giờ chưa phải lúc.

Không còn manh mối gì trong căn hầm tối tăm ấy, Lê Tri quay lại đường cũ để trèo lên. Nhưng dân làng sau khi trấn áp được xác sống, đã mang theo cả thang đi mất. Quanh cô chẳng còn gì có thể bám vào, miệng hầm sâu gần hai mét, với sức mình, cô không thể tự leo lên nổi. Không còn lựa chọn nào khác, cô đành lấy ra một tấm Phù Dịch Chuyển Tức Thời và kích hoạt.

Trời đã sẩm tối. Cô vừa rời khỏi nhà Lưu Hữu Tài, gió buốt thổi qua mang theo hơi lạnh, ánh nắng tắt dần sau rặng núi, phủ bóng u ám khắp thôn. Không do dự, Lê Tri bước nhanh đến bên cái ao ở cổng thôn.

Ngày hôm qua, khi vừa đặt chân đến đây, cô từng nghe thấy một tiếng động lạ vang lên dưới ao – như có người rơi xuống nước. Lúc ấy, cô chưa rõ hồn ma dưới ao có liên quan đến thảm kịch của Thôn Lưu Gia hay không.

Nhưng càng điều tra, mọi chuyện càng sáng tỏ. Nếu Lưu Hữu Tài không chết, Chu Huyên đã không bị ép gả cho Lưu Đại Cường. Cha mẹ hắn ta cũng sẽ không bắt Chu Huyên về thực hiện lễ minh hôn, và bi kịch ấy sẽ không xảy ra. Cảnh tượng Chu Huyên treo cổ trong chiếc váy cưới đỏ đã khiến Lưu Đại Cường phát điên, kéo theo chuỗi thảm sát đẫm m.á.u trong thôn.

Hóa ra... ngòi nổ cho tất cả lại chính là cái c.h.ế.t của Lưu Hữu Tài.

Lê Tri nhận ra, cô đã tiến rất gần đến sự thật ngay từ ngày đầu tiên đặt chân đến nơi này.

Mặt ao đặc sệt một lớp nước đen đặc, hôi thối bốc lên nồng nặc, trên mặt nước là đủ loại rác rưởi trôi nổi. Dưới đáy là một tầng bùn dày đặc, lầy lội, đầy xác côn trùng mục rữa. Trên cành cây khô trơ trọi giữa ao, một con quạ đang cúi xuống uống nước, thấy có người tiến lại gần, nó bật kêu lên một tiếng "quác" khàn đục rồi giật mình bay vút lên bầu trời âm u.

Không chần chừ, Lê Tri lấy bộ đồ cúng từ ba lô ra, lật cuốn Bí Kíp Thám Hiểm Thần Bí đến trang hướng dẫn triệu hồn. Cô dựng hai cây nến trắng cắm xuống đất, rồi đặt bài vị của Lưu Hữu Tài – thứ mà cô đã lấy từ trong hỉ đường – vào chính giữa.

Sau khi thắp nến, cô đốt một xấp vàng mã, giọng đều đều niệm chú cùng ngày tháng năm sinh của Lưu Hữu Tài như ghi trong sách. Đến lần đọc thứ ba, ngọn nến trắng trước mặt đột nhiên run rẩy, ngọn lửa bỗng hóa thành một đốm xanh kỳ dị. Một cơn gió lạnh lướt qua khiến tóc cô bay tán loạn, nhưng ngọn lửa ấy vẫn cháy bập bùng không tắt.

Mặt ao bỗng phát ra tiếng "ùm" trầm đục, như có thứ gì đó khổng lồ đang trồi lên từ đáy nước.

Lê Tri quay phắt lại, thấy mặt ao gợn lên từng vòng sóng nhỏ, lan từ giữa ao về phía bờ. Không có bóng người, nhưng bùn đen đột nhiên bị hằn lên những dấu chân – như thể có ai đó vô hình đang bước từng bước lên bờ. Những dấu chân lầy nhầy, ướt sũng, tiến thẳng đến nơi cô đang đứng.

Lê Tri nghiêng đầu, giọng nghiêm túc: "Lưu Hữu Tài?"

Dấu chân cuối cùng dừng lại ngay trước ngọn nến. Ba nén nhang cắm trước bài vị đột nhiên cháy bừng, khói hương cuồn cuộn như thể có kẻ nào đó đang ngồi ngay tại chỗ, hít từng hơi nhang khói một cách tham lam.

Chỉ một lúc sau, nén nhang đã cháy hết. Trong ánh sáng xanh lập lòe, một bóng người mờ nhạt dần hiện lên.

Sau khi hút cạn nhang khói, bóng hình ấy từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lê Tri. Dù không thấy rõ gương mặt, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt ấy – lạnh lẽo, độc địa, ngập tràn thù hận.

Lê Tri biết, việc triệu hồn là cực kỳ nguy hiểm. Đặc biệt là những người c.h.ế.t oan, nếu gọi lên mà không thể tiễn đi, hậu quả sẽ rất khủng khiếp. Gia đình Lưu Hữu Tài vốn dĩ chẳng phải người lương thiện. Dù c.h.ế.t rồi, vẫn không muốn an phận.

Cô rút từ trong túi áo một nắm bùa chú, là những lá bùa cô đã lấy từ trong đường hầm khi nãy. Giọng cô lạnh lẽo: "Nếu không muốn bị dán đầy bùa thì ngoan ngoãn ngồi xuống cho tôi."

Quả nhiên, ánh mắt Lưu Hữu Tài chợt lóe lên ý chống đối, nhưng rồi nhanh chóng dịu lại. Hắn ta co người lại, ôm đầu gối ngồi xổm xuống trước bài vị. Nước vẫn không ngừng nhỏ giọt từ người hắn xuống, lan thành một vũng đen kịt dưới đất.

Màn triệu hồn này, cùng với trận chiến g.i.ế.c quỷ trước đó, khiến phòng livestream dậy sóng. Khán giả nhao nhao gửi bình luận:

—— "Bạn tôi gửi link livestream, bảo là streamer xinh đẹp dọa ma, tôi nào ngờ vào xem luôn một bộ phim kinh dị đỉnh cao thế này!"

—— "Sự thật về vụ thảm sát kinh hoàng sắp được phơi bày, tim tôi sắp rớt ra ngoài rồi!"

—— "Đợi đến tối mở nắp quan tài chắc còn rùng rợn hơn nữa! Streamer gan dạ quá!"

Trời ngày càng tối, Lê Tri không muốn lãng phí thêm thời gian. Cô đi thẳng vào trọng tâm: "Anh c.h.ế.t đuối là do tai nạn, hay bị Lưu Đại Cường giết?"

Một lúc lâu sau, từ trong cổ họng bùn nhão ấy mới phát ra giọng nói khàn đục, câu trả lời lại chẳng ăn nhập gì: "... Hôm đó mưa lớn lắm... tối đen như mực... tôi không nhìn thấy đường..."

Hắn đã c.h.ế.t quá lâu, có lẽ não đã bị ngâm đến thối rữa. Lê Tri hỏi lại, lần này chậm rãi và rõ ràng: "Anh đã ngã xuống ao như thế nào?"

Lưu Hữu Tài cúi gằm mặt, từ miệng hắn không ngừng tuôn ra từng dòng bùn lầy đen ngòm. Giọng nói trầm thấp, lạc đi: "... Đường trơn... có tiếng sét lớn... tôi sợ quá... trượt chân rồi rơi xuống ao..."

Không phải bị giết. Là tai nạn thật.

Chính cái c.h.ế.t ngoài ý muốn đó đã khiến cha mẹ hắn điên loạn, trút mọi hận thù lên người khác. Nếu họ chịu chấp nhận sự thật, tất cả đã không đi đến mức này. Nhưng họ không chấp nhận. Và rồi, mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.

Tiếng sét năm ấy có lẽ là hồi chuông báo ứng đầu tiên – cho cả gia đình Lưu Hữu Tài, và cả Thôn Lưu Gia đầy tội nghiệt.

Lê Tri hỏi tiếp: "Em gái anh... tên là Lưu Tiểu Yến?"

Hắn gật đầu.

Không còn gì để hỏi thêm, Lê Tri thu dọn đồ, đeo ba lô lên vai: "Được rồi. Quay về ao đi."

Lưu Hữu Tài nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lóe lên sự không cam tâm.

Lê Tri mỉm cười, nụ cười ngọt ngào nhưng ẩn chứa mối đe dọa c.h.ế.t người: "Anh không định bắt tôi làm thế thân đấy chứ?"

Câu nói nhẹ tênh, nhưng khiến người đã c.h.ế.t như Lưu Hữu Tài cũng phải rùng mình. Gương mặt xinh đẹp của cô khi cười lại trở nên đáng sợ đến kỳ lạ.

Tiếng sấm lại vang lên từ bầu trời đen đặc. Lưu Hữu Tài run lên, lập tức quay đầu, lao vội xuống ao.

 

 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận