Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 506

Căn phòng này gần như giống hệt nơi Lê Tri từng tỉnh dậy. Bốn góc là bốn chân đèn đồng, nhưng đều đã tắt từ lâu. Ở trung tâm, nơi lẽ ra phải có một cỗ quan tài sơn đen... giờ chỉ còn một bộ xương trắng toát nằm trên đống mùn gỗ rã mục.

Tạ Khung cẩn trọng bước tới gần, quan sát kỹ lưỡng. Anh cúi xuống, nhặt lên một nắm mùn gỗ, đưa lên mũi ngửi:

"Là m.á.u người. Còn rất mới." Anh nhíu mày: "Người này c.h.ế.t chưa lâu."

Lê Tri đưa đuốc soi khắp xác chết, trong đống mùn còn lẫn vài mảnh thịt đã khô quắt, tanh hôi khó ngửi.

"Có thể là bị thứ gì đó ăn sạch." Cô chậm rãi nói, ánh mắt dừng lại ở những vệt m.á.u thấm đẫm.

Tạ Khung đi đến kiểm tra bốn chân đèn, khẽ gỡ một cây nến đã cháy dở ra. Viền đầu nến lỗ chỗ, như bị vật gì đó gặm mất.

Anh kiểm tra thêm vài cây nữa, giọng trầm xuống:

"Có thứ gì đó cố tình cắn tắt lửa."

Lê Tri chợt hỏi:

"Khi anh tỉnh dậy, có ngửi thấy mùi gì lạ không?"

Tạ Khung gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng:

"Có. Mùi rất kỳ quái. Tôi thấy không ổn nên lập tức rời khỏi phòng mộ."

Lê Tri cúi đầu nhìn bộ xương, suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Chắc đây là một trong những người cùng đội với chúng ta."

Cô ngẩng đầu, mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo:

"Anh còn nhớ không, khi mới tỉnh dậy, trong phòng có mùi hương lạ. Tôi nghi mùi đó phát ra từ trong quan tài. Dưới ánh sáng, nó bay hơi rất nhanh, không gây hại với chúng ta… nhưng lại có tác dụng xua đuổi côn trùng."

Lũ côn trùng kinh khủng kia, khi cô vừa bước ra khỏi quan tài, đã lập tức rút lui. Nhưng khi cô rời phòng và hương tan biến, chúng lại kéo đến.

"Có thể, trong lúc chúng ta còn trong quan tài, bọn côn trùng đã tới. Nhưng vì mùi hương đó và ánh sáng, chúng chưa kịp xâm nhập."

Tạ Khung trầm ngâm nhìn bộ xương, gương mặt lạnh lẽo hệt như chính không khí trong căn mộ này.

"Nhưng những người khác thì sao?" Lê Tri nói tiếp, giọng thấp đi:

"Nếu họ chần chừ, không dám rời khỏi quan tài... thì khi nến bị gặm tắt, bóng tối phủ xuống, lũ côn trùng sẽ ập tới, cắn nát tất cả."

Mộng Vân Thường

Cả hai đều im lặng, không ai nói thêm lời nào.

Không cần lời an ủi. Không cần suy diễn. Thực tế đã bày ra trước mắt – thứ gọi là "phó bản" này không phải chỉ để thử thách, mà còn là một cuộc sàng lọc tàn khốc. Người yếu, người chần chừ, người không nhanh chóng thích nghi… sẽ trở thành mồi.

Dưới ánh lửa chập chờn, Lê Tri hạ giọng, nói dứt khoát:

"Chúng ta phải tìm một căn phòng mộ nào còn nguyên vẹn, có quan tài chưa bị phá hoại, lấy thứ phát ra mùi hương từ đó làm vũ khí phòng thân. Lũ côn trùng kia rải khắp các lối đi, nếu gặp chúng lần nữa, khả năng sống sót của chúng ta gần như bằng không."

Tạ Khung không phản đối, anh chỉ gật đầu, ánh mắt trầm tĩnh mà lạnh lùng:

"Đi thôi."

Họ nhanh chóng dùng cây nến còn sót lại trong phòng mộ để làm thêm một ngọn đuốc tạm thời, đưa cho Tạ Khung để phòng khi cần thiết. Sau đó, hai người rời khỏi căn phòng nhỏ hẹp, bước vào hành lang tối tăm hun hút, tiếp tục đi sâu vào lòng đất.

Bên dưới mặt đất, những lối đi đan xen như mê cung, ngoằn ngoèo vô tận. Cả hai chỉ có thể lần theo những ký hiệu mà họ đã âm thầm khắc lại trên tường đá trước đó, để chắc chắn rằng mình không bị lạc vào một vòng lặp vô tận. Họ không biết bản thân đang đi về hướng nào, chỉ biết rằng càng đi, không gian xung quanh càng mở rộng, càng lạnh lẽo, càng nặng nề.

Quy mô của ngôi mộ cổ này khiến người ta khó tin. Với kích thước khổng lồ của từng phòng mộ, chủ nhân nơi đây chắc chắn từng là một vương hầu quyền thế thời cổ đại. Nhưng những hình ảnh mà Lê Tri thấy trên bức tranh tường lại vẽ ra một câu chuyện hoàn toàn khác: một đôi phu thê bình thường, không ngai vàng, không vương miện. Và cả cái hố chôn người kỳ quái kia, hoàn toàn không giống bất kỳ thiết kế lăng mộ nào mà cô từng đọc qua.

Một ý nghĩ lạnh sống lưng thoáng qua trong đầu cô—liệu nơi này thật sự tồn tại trong thế giới thực, hay là thứ gì đó bị bóp méo, bị nguyền rủa?

Ngay lúc ấy, một tiếng "cạch" khô khốc vang lên, chói tai trong không gian im lặng đến nghẹt thở.

Tạ Khung đang đi phía trước đột ngột khựng lại, đầu cúi xuống nhìn chân mình, toàn thân cứng đờ.

Anh đã giẫm trúng cơ quan.

Chưa kịp phản ứng, từ hành lang phía sau, một luồng gió lạnh buốt quất tới. Lê Tri kịp thời lao lên, đẩy mạnh Tạ Khung:

"Cẩn thận!"

Hai người cùng ngã xuống đất. Ngay sau đó, hàng loạt mũi tên sắt dày đặc như mưa lao ra từ hai bên vách đá, găm đầy vào vị trí mà Tạ Khung vừa đứng. Chỉ trong tích tắc, nơi đó đã trở thành một cánh rừng c.h.ế.t chóc, mũi tên cắm sâu vào đá, mỗi chiếc to gần bằng cánh tay người lớn, dài đến nửa thân người, đủ sức xuyên thủng bất kỳ ai đứng đó.

Nếu không có cú đẩy của Lê Tri, Tạ Khung chắc chắn đã không còn mạng.

Nhưng tai hoạ vẫn chưa dừng lại.

Khi Tạ Khung nhấc chân khỏi cơ quan, mặt đất vốn phẳng lì bỗng khẽ rung, rồi dần dần nhô lên như một con rắn đang trở mình. Trong chớp mắt, cả hành lang xoay ngược, mặt đất biến thành trần nhà, cả hai không kịp phản ứng đã bị hất văng xuống dưới.

Lê Tri chỉ kịp lấy tay ôm chặt đầu, cảm giác rơi tự do kéo dài trong vài giây khiến tim cô thắt lại.

May mắn thay, khoảng cách không quá cao. Cả hai rơi xuống một mặt sàn đất, dù va đập khá mạnh nhưng không bị thương nặng. Trong lúc hoảng loạn, Tạ Khung vẫn không buông Lê Tri ra, lấy thân mình che chắn cho cô, khẽ rên một tiếng.

Lê Tri bật dậy, với lấy ngọn đuốc đang lăn lóc gần đó:

"Anh không sao chứ?"

Tạ Khung ngồi dậy, phủi bụi trên vai, lắc đầu.

"Không. Cảm ơn cô."

Lê Tri nhìn anh, chân thành nói:

"Anh vừa đỡ cho tôi."

Anh thoáng ngừng lại, rồi cười nhạt:

"Cô cũng cứu tôi trước mà."

Nhưng không để cô kịp đáp, anh bỗng siết mày lại, nói khẽ:

"Cô có nghe thấy gì không?"

Câu nói vừa dứt, mặt đất dưới chân họ rung nhẹ. Rồi tất cả bắt đầu rung chuyển dữ dội như một cơn địa chấn. Lê Tri quỳ thấp xuống để giữ thăng bằng, ánh đuốc lắc lư chiếu rọi một cảnh tượng kinh hoàng: sàn đá xung quanh sụp đổ từng mảng, chỉ còn một vòng tròn đường kính khoảng hai mét ở chính giữa còn nguyên vẹn.

Và cô cùng Tạ Khung… đang đứng trên đó.

Bên dưới vòng tròn là một hố sâu đen ngòm, sâu đến mức không thấy đáy. Nhưng từ trong bóng tối ấy, tiếng động kỳ dị đang vang lên—tiếng lách cách của hàm răng, tiếng sột soạt của những thân thể cọ xát, và mùi tanh tưởi nồng nặc của xác thối.

Một biển côn trùng đen kịt đang sôi sục dưới đáy hố.

Chúng to bằng ngón tay cái, nhưng chiếc miệng thì rộng đến gần nửa thân thể, chi chít răng cưa sắc nhọn, giống như sinh vật bước ra từ cơn ác mộng. Chúng ngửi được mùi người sống, liền ngẩng lên, há miệng phát ra âm thanh gào rít, giãy dụa muốn leo lên nhưng bốn bức tường đá trơn bóng ngăn chúng lại. Chúng chỉ còn biết trông chờ vào một điều—con mồi sẽ rơi xuống.

Ngay lúc đó, đĩa tròn dưới chân rung lên. Lê Tri vội vàng ném ngọn đuốc về phía cánh cửa vòm đối diện, ánh lửa chập chờn soi rõ hành lang bên ngoài, chỉ cách họ... hai mét.

Nhưng bốn phía đã hoàn toàn sụp đổ, cái đĩa dưới chân giờ chỉ được chống đỡ bởi một cây cột đá mảnh khảnh. Họ đứng giữa lằn ranh của sự sống và cái chết, trên một cái bàn ăn dâng lên cho lũ quái vật bên dưới.

"Đừng cử động!" Lê Tri quát khẽ.

Tạ Khung đang định quay đầu theo phản xạ, lập tức dừng lại. Cô nửa quỳ, nửa đứng, di chuyển từng chút về phía mép đĩa để giữ cân bằng. Mỗi lần cô nhích người, đĩa lại rung lên khiến cây cột đá bên dưới phát ra tiếng răng rắc đáng sợ.

Tiếng sột soạt của lũ côn trùng vang lên khắp màn hình livestream, khiến khán giả chỉ biết nín thở.

Hai người vẫn giữ được sự bình tĩnh đến lạnh lẽo. Không hét, không run, chỉ có những bó cơ căng cứng dưới lớp áo và ánh mắt căng thẳng tột độ.

Cuối cùng, Lê Tri tìm được điểm cân bằng, đĩa tròn tạm thời ngừng rung.

Họ đối diện nhau trong im lặng. Trước mặt là cửa thoát, nhưng khoảng cách hai mét cùng chiếc đĩa mong manh không cho phép sai lầm.

Muốn sống sót, họ phải nhảy... cùng lúc.

Nhưng nếu một người nhảy trước, người còn lại chắc chắn sẽ chết.

Trong tình huống mất trí nhớ, không ai biết liệu mình có thể tin người kia đến đâu. Nếu đây là một trò chơi sinh tồn, thì rất có thể... họ không phải đồng đội, mà là kẻ thù.

Tạ Khung nhìn cô, ánh mắt không d.a.o động:

"Chúng ta cùng nhảy."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận