Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 562

Lượt xem: 30

Giọng nói ấy cười theo, đầy ẩn ý:

"Thế giới này từng có thần thật sự. Thần tạo ra con người, ban cho họ sự sống, ánh sáng, trật tự và niềm tin. Con người từng sùng bái thần, từng tôn thờ thần, từng sống dưới sự bảo hộ của thần."

Nhưng rồi giọng nói ấy bỗng chùng xuống, tựa như một bóng tối lạnh lẽo tràn tới:

"Cho đến khi con người trở nên tham lam và phản bội. Họ chối bỏ thần, phá hủy những đền đài thờ phụng, dựng lên những lý tưởng mới không cần đến thần. Và thần, vì thế, biến mất khỏi thế giới này."

Giọng nói đó như quấn lấy Lê Tri, thì thầm sát bên tai, ngọt ngào như lời mời gọi của quỷ dữ:

"Nhưng giờ đây, ngươi có thể thay thế vị trí đó. Ngươi có thể trở thành vị thần duy nhất còn tồn tại."

Ngai vàng tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, mờ ảo mà thiêng liêng, khiến nó trông như được đúc từ ánh mặt trời.

"Chỉ cần ngươi bước lên, ngồi xuống đó, tất cả sẽ thay đổi. Thế giới này sẽ thuộc về ngươi. Mọi người sẽ quỳ gối, thờ phụng, kính ngưỡng và trung thành tuyệt đối.

Ngươi sẽ có được trường sinh bất lão, nhan sắc vĩnh hằng, quyền lực không giới hạn, giàu có không biên giới. Không còn đau khổ, không còn sợ hãi.

Chỉ cần ngươi muốn, bất kỳ điều gì cũng sẽ thành hiện thực."

Ánh sáng bắt đầu tụ lại dưới chân Lê Tri, như dệt thành một con đường vàng óng dẫn thẳng đến ngai vàng.

"Mọi khát vọng ngươi từng có, mọi thứ tưởng như không thể chạm tới… chỉ cần ngồi lên ngai vàng, tất cả sẽ thuộc về ngươi."

Lê Tri ngẩng đầu, ánh mắt không hề d.a.o động:

"Nếu ta từ chối thì sao?"

Hệ thống dường như đã đoán trước câu hỏi, cười khẽ như gió lướt qua đá lạnh:

"Vẫn còn một lựa chọn khác, dĩ nhiên là thế."

Dưới chân cô, ánh sáng vàng dần vỡ vụn, tan thành vô số sợi mảnh rồi trôi xuống phía dưới như những sợi chỉ rách. Lê Tri quay đầu nhìn theo.

Mây tan đi, để lộ một cảnh tượng khiến lòng người lạnh buốt.

Mộng Vân Thường

Một địa ngục đang sôi sục hiện ra trước mắt. Lửa cháy cuồn cuộn, khói đen đặc quánh. Vô số sinh vật kinh tởm, những hình thù quỷ dị, đang trườn bò qua cổng địa ngục, mắt chúng long lanh, đói khát và hưng phấn.

"Ngươi có thể bước vào đó. Ngọn lửa sẽ thiêu cháy thể xác ngươi, còn đám ác quỷ sẽ gặm nhấm linh hồn ngươi cho đến khi chẳng còn gì sót lại.

Ngươi sẽ bị mắc kẹt vĩnh viễn trong phó bản, trở thành một NPC không ký ức, không tên tuổi, không tương lai. Ngươi sẽ bị xóa sạch khỏi thế giới này như chưa từng tồn tại."

"Ngươi cứu thế giới này, nhưng thế giới sẽ không nhớ đến ngươi.

Gia đình, bạn bè, những người ngươi từng bảo vệ… tất cả sẽ quên ngươi từng tồn tại.

Không một ai sẽ biết ngươi đã hy sinh điều gì."

"Ngươi sẽ không trở thành anh hùng. Vì anh hùng cần được vinh danh. Còn ngươi chỉ là một cái bóng bị lãng quên."

Lớp ánh sáng vàng lại xuất hiện, trải dài ra như một tấm thảm lộng lẫy dưới chân cô, dẫn đường tới ngai vàng.

"Ngươi là người thông minh, Lê Tri. Mà người thông minh thì biết rõ mình nên chọn gì."

Lê Tri mỉm cười lạnh lẽo, giọng cô bình thản như đang kể một sự thật:

"Ta hiểu rồi. Nếu ta ngồi lên ngai vàng, mi sẽ lợi dụng điểm nhân khí của ta để hoàn tất việc xâm chiếm. Sau đó, mi sẽ thả lũ quỷ ra ngoài, biến thế giới này thành một phó bản khổng lồ cho đến khi không còn ai sống sót."

"Còn nếu ta bước vào địa ngục kia, mi sẽ bị đẩy lùi, thế giới được bảo toàn, còn ta thì chết."

Lời nói của cô khiến ánh sáng vàng quanh ngai vàng chấn động, lấp loáng như đang nổi giận.

Giọng hệ thống vỡ ra, đầy kích động và căm tức:

"Sự hy sinh chỉ có ý nghĩa khi có người nhớ đến! Không ai sẽ nhớ ngươi đâu! Không ai cả!"

Lê Tri đáp không chút do dự:

"Nhưng họ sẽ được sống."

"Chúng sẽ sống, đúng. Nhưng nếu ngươi ngồi lên ngai vàng, chúng sẽ sống còn tốt hơn nữa!

Ngươi là thần! Ngươi có thể viết lại luật chơi! Cứu người ngươi yêu thương, trả lại công bằng, trừng phạt kẻ ác… tất cả nằm trong tay ngươi."

Thấy cô vẫn lặng im, ánh sáng vàng liền kết lại thành một màn hình lớn.

Trên đó hiện ra cây cầu Quan Bình—phó bản mà cô từng dốc sức vượt qua.

"Nhớ cây cầu này chứ?

Ngươi nghĩ mình đã giải thoát cho những người bị chôn bên trong?

Sự thật là không ai còn quan tâm. Người dân đã rời đi từ lâu, sống yên ổn nơi khác.

Những kẻ từng bỏ mặc người vô tội bị chôn sống, không một ai bị trừng phạt."

Hình ảnh thay đổi.

"Một tòa tháp đầy xác trẻ sơ sinh.

Ngươi nghĩ mình đã ngăn chặn bi kịch? Nhà họ Kim vẫn còn tồn tại.

Tục lệ hiến tế bé gái vẫn được duy trì, g.i.ế.c hại đến tận chín thế hệ, chỉ để đón một đứa cháu trai."

"Rồi Trân Trinh ở làng Liệt Nữ, ngươi nghĩ mình đã cứu được cô ta?

Cô ta đã tự sát, treo cổ vào ngày người ta lập đài tưởng niệm tiết hạnh."

Lê Tri đột ngột giận dữ, đưa tay gạt phăng những hình ảnh đầy m.á.u và nước mắt:

"Im đi!"

Hệ thống cười gằn, giọng nó tràn ngập châm biếm:

"Thấy chưa? Cái thế giới mà ngươi định hy sinh mạng sống để cứu… mục ruỗng đến tận xương rồi.

Ngồi lên ngai vàng, ngươi có thể thay đổi tất cả.

Còn nếu không, chẳng ai thay đổi được gì cả."

Lê Tri im lặng, ánh mắt u ám như vực thẳm không đáy.

Bỗng hệ thống như nhớ ra điều gì, giọng nó nhỏ lại nhưng không kém phần độc ác:

"Còn bạn trai ngươi… hắn cũng từng giống ngươi.

Hắn đã chọn hy sinh. Và rồi sao? Hắn trở thành NPC, mất hết nhân dạng, mất hết ký ức, chẳng ai nhớ hắn là ai."

"Hắn từng là một nhà nghiên cứu tài giỏi, nhưng kết quả nghiên cứu của hắn bị đồng môn cướp mất.

Kẻ đó dùng nó để đoạt giải, thành danh, nhận vinh quang lẽ ra phải thuộc về hắn."

Ánh sáng bay lên, dệt thành hình mặt người đang cười nhạo cô, tiếng cười lạnh lẽo rót thẳng vào tai:

"Ngươi cũng muốn trở thành kẻ bị lãng quên như hắn sao, Lê Tri?"

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận