Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 378

Không ai trả lời được. Nhưng ánh mắt Hứa Yến vô thức liếc về phía Lê Tri. Nếu suy đoán của Lê Tri là đúng – rằng những người chơi đã bị chọn làm ký chủ – thì việc giữ họ sống mới là ưu tiên của những sinh vật kia.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập. Ngân Phù quay lại, đi cùng là một nhóm người dân bản địa. Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, khoảng năm mươi tuổi, đầu đội mũ truyền thống, dáng vẻ oai nghiêm.

Ngân Phù giới thiệu: "Đây là trưởng trại của chúng tôi."

Người đàn ông ấy nhìn nhóm người chơi, giọng trầm nhưng dứt khoát: "Xin lỗi vì đã để quý khách chứng kiến cảnh tượng không hay. Chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ nguyên nhân. Mong mọi người giữ kín chuyện này, tránh gây hoang mang."

Sau đó, hai người đàn ông lực lưỡng tiến vào, dùng túi vải lớn gói hai cái xác trong kén lại, rồi khiêng đi.

Lê Tri nhìn chằm chằm vào trưởng trại: "Chuyện này... xảy ra thường xuyên sao?"

Trưởng trại hơi khựng lại rồi nghiêm nghị đáp: "Tuyệt đối không! Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy! Mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho tất cả quý khách."

Lê Tri không đáp, chỉ khẽ nhướn mày. 

Ngân Phù cau mày, vẻ mặt hiện rõ lo lắng. Nàng bước lên vài bước, nhìn những người chơi rồi nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhưng nghiêm túc:

"Thật ngại khi để các vị phải chứng kiến chuyện không hay như vậy… Nhưng việc này nếu nói ra, chỉ khiến mọi người hoảng loạn thêm, không mang lại lợi ích gì. Mọi người đều là khách quý của Trại Hồ Điệp, nếu có yêu cầu gì, cứ nói với chúng tôi, nhất định sẽ cố gắng đáp ứng. Chờ sau khi điều tra rõ ràng, chúng tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng."

Đám người chơi liếc nhìn nhau, trong ánh mắt đều là vẻ nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Bầu không khí như được nén lại, nặng trĩu trong lồng ngực.

Trưởng trại nhanh chóng ra hiệu cho người khiêng hai cái xác đi. Nhưng hành động ấy chẳng thể giấu được lâu. Một nhóm du khách khác đã phát hiện điều bất thường, vội vàng vây đến, nhao nhao hỏi:

"Xảy ra chuyện gì vậy? Có người bị thương à?"

Ngân Phù nhìn đám đông, ánh mắt cụp xuống như giấu đi nỗi đau:

"Chúng tôi cũng không rõ... Hai vị khách đột nhiên phát bệnh, không kịp cứu chữa."

Câu trả lời mơ hồ, không đầu không đuôi khiến mọi người cảm thấy bất an. Nhưng t.h.i t.h.ể đã bị mang đi, bằng chứng không còn, dù trong lòng đầy nghi vấn cũng chẳng ai dám làm căng. Một số người còn quay sang hỏi nhóm Lê Tri, nhưng khi nghe được câu trả lời tương tự thì cũng chỉ đành ngậm ngùi rút lui.

Vì cái c.h.ế.t bất ngờ của hai người chơi, thời gian tập trung bị dời lại đến mười giờ.

Chẳng ai biết nếu tách khỏi đoàn thì có bị kích hoạt điều kiện tử vong hay không, nên đám người chơi chỉ còn cách ngoan ngoãn tuân theo.

Mười người lặng lẽ đi ở cuối hàng, Hứa Yến khẽ hạ giọng:

"Chuyện này... có lẽ không phải do họ làm, nhưng chắc chắn họ biết rõ sự thật."

Dù biểu cảm của Ngân Phù và trưởng trại lúc thấy xác c.h.ế.t có vẻ là thật, không giống đang diễn, nhưng cách họ xử lý mọi thứ lại quá bình tĩnh, quá trơn tru. Giống như... chuyện này không phải lần đầu.

"Có khi nào..." Hàn Văn Lâm nhìn về phía Lê Tri, giọng nặng nề, "Có khi nào... thứ gì đó trong trại này đã vượt khỏi tầm kiểm soát? Ví dụ như, bình thường họ dâng người cho con quái vật bướm kia, đổi lại nó sẽ ngoan ngoãn không xuất hiện. Nhưng giờ nó không chịu ở yên nữa, bắt đầu tự đi săn mồi. Họ đã nuôi nó quá lâu, chiều chuộng quá nhiều, giờ nó không còn hài lòng với những gì được dâng lên."

Lê Tri không đáp, ánh mắt như dán chặt vào mặt đất.

Bỗng Diêu Lăng lên tiếng:

"Tôi chợt để ý… Người trong trại này ai cũng đẹp, kể cả ông trưởng trại. Nhìn qua thì ít nhất cũng phải năm mươi tuổi rồi, mà da dẻ còn mịn hơn cả tôi!"

Câu nói như nhắc nhở tất cả. Từ lúc vào Trại Hồ Điệp, họ chưa gặp một người dân nào xấu xí cả. Ai nấy đều đẹp đẽ, thanh tú, thậm chí còn có nét yêu mị khó diễn tả.

Ngân Phù thì khỏi phải bàn—một mỹ nhân khiến cả showbiz cũng phải cúi đầu nhường đường.

Nhiếp Miểu rùng mình, giọng lạc đi:

"Ý cậu là… họ thật sự đã nhận được sắc đẹp và tuổi xuân vĩnh viễn nhờ cúng tế tiên bướm?"

Ngay lúc đó, hướng dẫn viên phía trước cầm cờ, dừng bước, nói lớn qua loa:

"Xin mời các vị du khách dừng lại, điểm tham quan đầu tiên của ngày hôm nay là Bảo tàng Kỷ niệm Mẫu vật Bướm. Trong bảo tàng trưng bày hơn mười ngàn mẫu vật bướm, trong đó có hơn một ngàn loài đặc hữu của Trại Hồ Điệp. Xin lưu ý, trong bảo tàng cấm chụp ảnh và quay phim, mong mọi người giữ trật tự và di chuyển theo hướng dẫn."

Tòa nhà trước mặt hoàn toàn khác biệt với những căn nhà sàn tre truyền thống trong trại. Đó là một công trình hiện đại, có hệ thống điều hòa, cách nhiệt, đủ điều kiện để bảo quản mẫu vật quý hiếm.

Ngay lúc ấy, Lê Tri bỗng dừng chân, đôi mắt nheo lại, giọng lạnh như băng:

"Không đúng."

Mọi người lập tức quay lại nhìn cô:

Mộng Vân Thường

"Gì cơ? Cái gì không đúng?"

Lê Tri chậm rãi nói:

"Họ không thể thờ tiên bướm. Không hề có tín ngưỡng nào ở đây. Một nơi thờ phụng bướm, tôn sùng bướm như thần thánh… sao lại có thể đem hàng vạn con bướm ra làm mẫu vật trưng bày trong bảo tàng? Đã là vật thờ, sao lại g.i.ế.c c.h.ế.t rồi đóng khung?"

Cả nhóm sững người.

"Ý cô là…" Diêu Lăng nhíu mày, "Vậy từ đầu đến giờ, suy đoán của chúng ta về tà thần là sai? Không có thứ gọi là 'tiên bướm'?"

"Vậy còn con quái vật bướm đêm qua là gì? Không lẽ là ảo giác?" Hàn Văn Lâm tiếp lời, trong giọng đã mang theo sự sợ hãi không giấu được.

Lê Tri không nói gì thêm, chỉ sải bước nhanh đến chỗ hướng dẫn viên, lạnh lùng hỏi:

"Xin hỏi, khi nào chúng tôi sẽ được tham quan tượng tiên bướm?"

Hướng dẫn viên thoáng ngạc nhiên, rồi bật cười:

"Tượng gì cơ? Tượng tiên bướm á?"

Lê Tri vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc:

"Hôm qua chị nói dân trong trại biết ơn tiên bướm nên đã dựng tượng vàng và ngày đêm hương khói. Không lẽ trong trại không có chỗ nào để thờ cúng à?"

Hướng dẫn viên nhìn cô như thể đang đối mặt với một kẻ ngây thơ đến nực cười:

"Ôi trời, cô gái à, đó chỉ là truyền thuyết thôi! Thời buổi nào rồi mà còn tin mấy thứ đó? Phong trào bài trừ mê tín diễn ra từ lâu rồi, nếu có thì cũng bị phá hết rồi. Với lại… thờ hồ ly, hồ tiên còn được, chứ ai lại đi thờ một con bướm cơ chứ? Nghe mắc cười ghê!"

Những du khách xung quanh bật cười phụ họa.

Dòng người bắt đầu xếp hàng vào bảo tàng.

Lê Tri quay về, mắt cô ánh lên tia nghi hoặc. Những người chơi khác đều đã nghe rõ lời của hướng dẫn viên, gương mặt không ai giấu nổi sự hoang mang.

"Vậy là thật sự không có tà thần." Một người khẽ lẩm bẩm.

Nhưng đáp án này không hề khiến họ nhẹ nhõm, ngược lại, càng khiến sự bất an trỗi dậy dữ dội hơn.

Nếu không phải tà thần… thì nơi này… rốt cuộc là thứ gì?

 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận