Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 331

Ngay lúc ấy, Lê Tri bước tới, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc bén như d.a.o lướt qua cổ: “Cái gì cần làm thì phải làm, những gì người khác có, Thanh Thanh cũng không thể thiếu. Vào thôi, chắc hẳn bé cưng đang đợi rồi.”

Lời nói như mỉa mai như trêu chọc, nhưng lại có sức nặng khiến lão ma ma không thể phản bác, chỉ đành quay người chậm rãi tiến đến cửa phòng, giơ tay đẩy cánh cửa nặng trịch.

Cửa phòng và cửa sổ đều đã bị đóng kín cả ngày, lúc này vừa hé ra một khe, luồng khí tanh tưởi hôi thối lập tức tràn ra ngoài như sóng trào. Mùi tử thi pha lẫn hương phấn nồng xộc thẳng vào mũi khiến mọi người lùi lại bản năng, có người không chịu nổi mà khom người nôn khan.

Âu Văn Đống đứng sau cùng, chỉ vừa ngửi được một chút đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, tay chân bủn rủn như sắp ngất. Chỉ nghĩ đến việc phải tiến lại gần cái xác ấy cũng khiến anh ta muốn lăn ra bất tỉnh cho xong.

Trong căn phòng tân hôn tối om, ánh nến nhảy nhót, bóng hồng của bộ hỉ phục phản chiếu lên tường như vệt m.á.u loang. Không khí đặc quánh mùi tử khí, nơi từng là chốn tân hôn giờ chẳng khác nào mộ phần.

“Cô gia.” Lão ma ma tiến lại bên giường, gọi Âu Văn Đống bằng giọng the thé, kéo dài từng chữ như rít qua kẽ răng. “Mời sang bên này.”

Có đồng đội đi theo, dù trong lòng sợ c.h.ế.t khiếp, Âu Văn Đống vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Anh ta tự động viên bản thân, hít một hơi thật sâu, chân như bị đá đè mà vẫn từng bước nặng nề tiến lại gần.

Lão ma ma chỉ tay vào giường, Âu Văn Đống theo chỉ dẫn ngồi xuống cạnh Phan Ỷ Bình — hay đúng hơn, ngồi xuống bên cạnh một tử thi đã thối rữa.

Mùi thối càng gần càng nồng. Gió từ trong chăn phả ra, lẫn với hương son phấn đã bị phân hủy, hệt như ngửi thấy mùi của địa ngục. Nghĩ đến khuôn mặt thê lương đầy tử khí lúc bái đường, sắc mặt Âu Văn Đống tái nhợt, môi run rẩy đến nỗi không thốt nổi một lời.

Lão ma ma khom người, dùng dải lụa đỏ buộc vạt áo của hai người lại với nhau, như muốn khóa số phận họ chung một vòng dây oan nghiệt. Sau đó, bà ta quay người bưng mâm hỷ từ bàn tròn, hai tay dâng lên cây cân hỷ đỏ thắm như máu: “Mời cô gia vén khăn voan.”

Âu Văn Đống liếc mắt nhìn cây cân, nuốt nước bọt khó khăn. Bàn tay run lẩy bẩy, nhưng không dám từ chối. Anh ta chầm chậm đưa tay cầm lấy một đầu cán.

Mộng Vân Thường

Lão ma ma lùi lại, giọng nói đột nhiên trở nên mềm mỏng một cách quái đản, như ru như hờn, vừa giống lời chúc phúc, lại vừa giống tiếng kêu khóc nơi hoàng tuyền: “Một cây cân Thiên Tinh, khảm sao đúng mười sáu… Bắc bảy Nam sáu, phúc lộc thọ đầy đủ… tân lang hãy chậm rãi nâng tay…”

Âu Văn Đống quay mặt lại, cố gắng nhắm mắt, cầm cân nhẹ nhàng nhấc lên.

Khăn voan đỏ chậm rãi rơi xuống, ánh nến hắt qua tấm rèm châu, từng hạt lung linh như nước mắt đọng giữa hư không.

Khuôn mặt Phan Ỷ Bình hiện ra — hay đúng hơn là thứ còn sót lại của nó.

Da mặt cô dâu đã mục rữa thêm so với buổi sáng, từng mảng bong tróc loang lổ. Chất dịch từ các vết lở loét thấm ra ngoài, hòa cùng lớp phấn trang điểm dày cộm, tạo thành từng vệt loang vàng ố, như làn nước mắt lạnh lẽo của người đã c.h.ế.t từ lâu.

Âu Văn Đống nhìn thấy rõ từng chi tiết, cơ thể như bị rút cạn sức lực.

Dưới lớp khăn voan đỏ rực, Âu Văn Đống nhắm nghiền mắt, hơi thở nặng nề. Bên tai anh vang lên tiếng nói khàn đục của lão ma ma: "Vén khăn voan, kết tóc bạc đầu."

Một bàn tay khô gầy, lạnh lẽo như băng chạm vào tóc anh. Âu Văn Đống không nhịn được, mở choàng mắt—và ngay trước mặt, lão ma ma đang cẩn thận buộc một lọn tóc của Phan Ỷ Bình vào tóc anh.

Hai cái đầu bị cưỡng ép kề sát nhau, tóc nối liền tóc, sống mũi anh cay xè. Lão ma ma nhoẻn miệng cười mãn nguyện, giọng the thé: "Đầu nối liền đầu, tình duyên không dứt."

Khoảng cách gần tới mức anh có thể ngửi rõ ràng mùi tử thi nồng nặc xộc vào mũi. Dưới lớp da mục nát, anh còn thấy những con giòi trắng toát đang chầm chậm bò. Tròng mắt đảo qua một vòng, Âu Văn Đống suýt nữa thì ngất.

Cơ thể lảo đảo sắp ngã, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh. Giọng nói trầm ổn của Lê Tri vang lên trên đỉnh đầu: "Được rồi ma ma, thời gian còn lại cứ để cho phu thê bọn họ."

Lão ma ma gật gù, trước khi quay người còn không quên dặn dò: "Cô gia, nhớ rót rượu giao bôi cho tiểu thư. Uống xong rượu, hai người mới được coi là phu thê thật sự."

"…Biết rồi." Âu Văn Đống nặn ra một nụ cười gượng gạo, môi run cầm cập như đông cứng.

Lão ma ma cùng đám người hầu lần lượt lui ra. Những người chơi khác cũng yên lặng nhìn anh bằng ánh mắt cảm thông xen lẫn khích lệ, rồi từ từ rút khỏi phòng tân hôn.

Lê Tri bóp nhẹ vai anh, cúi xuống thì thầm: "Thanh Thanh nhờ cả vào con đấy."

Mắt Âu Văn Đống đỏ hoe.

Cánh cửa dần khép lại, bóng dáng từng người rời đi, chỉ còn anh và… cô dâu quỷ.

Ngay khi sự yên tĩnh bao trùm căn phòng, Âu Văn Đống lập tức vùng dậy như bị điện giật, vội vàng gỡ tóc, gỡ vạt váy đang quấn vào người mình, rồi cắm đầu chạy tới nấp sau kệ Đa Bảo Các.

Tấm rèm châu trước mặt Phan Ỷ Bình khẽ lay động, phát ra tiếng leng keng rợn người. Cô ta ngồi ngay ngắn trên giường cưới, hai tay đặt trên đùi, mặt hướng thẳng về phía trước, miệng mỉm cười, y như đang… chờ đợi phu quân.

—Rút thanh thép, tìm lối ra, dán bùa định thân, mở cửa gọi đồng đội rồi chạy ngay.

Anh lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại từng bước Lê Tri đã dặn. Cô ấy từng nói: lối ra có thể xuất hiện trong phòng, tuyệt đối không được dán bùa trước khi xác định rõ vị trí.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận