Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 327

Cô dừng lại một nhịp rồi nói tiếp:

"Các cậu ở lại đây. Cẩn thận. Nếu tình hình xấu đi, hãy tùy cơ ứng biến."

Mọi người đều là những người chơi kỳ cựu, không ai muốn mãi dựa dẫm vào đại lão, nên đều gật đầu đồng ý.

Tề Vĩnh Dật tiến lên một bước, nói dứt khoát:

"Tôi đi cùng cô."

Hai người họ là những người bị nghi ngờ nhiều nhất trong cái c.h.ế.t của Phan Ỷ Bình. Với thân phận hiện tại, việc ra vào Phan phủ là điều dễ dàng nhất.

Lê Tri không nói gì, chỉ gật đầu. Hai người cùng quay về tiền sảnh, gọi người chuẩn bị xe ngựa. Trong lúc chờ xe, lão ma ma từ trong bóng tối chậm rãi bước ra.

"Phu nhân, người định trở về phủ sao?"

"Ừm," Lê Tri đáp, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng. "Ta thấy mệt, muốn về nghỉ một lát."

Lão ma ma gật đầu, rồi nhắc thêm một chuyện:

"Tối nay động phòng xong, ngày mai tiểu thư cũng phải được nhập liệm và đưa đi an táng. Tang lễ đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi. Phu nhân cứ yên tâm nghỉ ngơi, ngày mai chắc chắn sẽ rất bận."

Lê Tri khẽ mỉm cười, nhã nhặn nói:

"Vất vả cho bà rồi, ma ma."

Xe ngựa từ từ lăn bánh tới, bánh xe nghiến lên mặt đá phát ra âm thanh lạo xạo nghe như tiếng thì thầm của oan hồn dưới lòng đất. Lê Tri đang định bước lên thì lão ma ma chợt gọi giật lại:

"Phu nhân—"

Lê Tri dừng bước, quay đầu lại. Bà lão nở một nụ cười khó tả, làn da nhăn nheo kéo căng, ánh mắt như bị phủ bởi một lớp sương mù.

"Quỷ… có nơi để về… sẽ không hóa thành lệ quỷ." – Giọng bà ta khẽ như gió rít. "Giờ thì phu nhân yên tâm rồi chứ."

Lê Tri không đáp. Cô nhìn bà ta vài giây, sau đó bình tĩnh quay người, bước lên xe.

Chiếc xe ngựa rời khỏi Thanh Viên, lăn bánh trên con đường lát đá, bóng tối dần dần nuốt lấy ánh sáng sau lưng họ. Trong khoang xe, không ai nói gì một lúc. Mãi đến khi ra khỏi cổng, Tề Vĩnh Dật mới khẽ cất lời:

"Theo quan niệm phong kiến, những cô gái chưa lấy chồng mà c.h.ế.t sẽ trở thành hồn ma vô chủ. Linh hồn không có nơi để về sẽ dễ hóa thành lệ quỷ, lang thang khắp nơi, gây hại cho người sống. Vì vậy, người ta mới nghĩ đến chuyện minh hôn — để đưa cô ta 'xuất giá', có một chốn quay về. Một khi có nơi để trở về… thì cô ta sẽ không còn lý do để oán hận."

Lê Tri trầm mặc, ánh mắt tối lại. Hóa ra, đây mới là gốc rễ thật sự của cuộc minh hôn kinh hoàng này. Nhưng nếu cái gọi là "nơi để về" ấy chỉ là một cái bẫy, một màn che đậy cho sự thật đã bị giấu kín thì sao?

Nếu Phan Ỷ Bình không hề cam tâm tình nguyện… thì minh hôn liệu có còn đủ sức phong ấn oán khí?

Phan Ỷ Bình c.h.ế.t vì một thanh thép xuyên thẳng vào cơ thể. Đó không phải là tai nạn, càng không phải do bệnh tật như Phan gia đã rêu rao với bên ngoài. Lê Tri đứng giữa gian phòng im ắng, giọng cô vang lên như lời phán quyết:

"Phan Ỷ Bình bị giết. Để che giấu nguyên nhân thực sự và ngăn cô ta hóa thành lệ quỷ trở về báo oán, Phan gia đã bày ra màn minh hôn này."

Dù ở thời đại nào, g.i.ế.c người cũng là trọng tội. Huống chi Phan gia lại là nhà giàu có tiếng, nếu để chuyện này lộ ra, dù là kẻ g.i.ế.c người hay người bao che đều khó thoát được tội. Vì vậy, họ cần một lời giải thích hợp lý. Họ dựng lên cái c.h.ế.t do bạo bệnh, sau đó dùng lý do minh hôn để biện minh cho việc cắm thép vào thi thể, ngụy trang hung khí, che mắt thiên hạ.

Tề Vĩnh Dật thở dài, ánh mắt đầy mỉa mai:

"Phan phu nhân tổ chức minh hôn không phải vì thương con gái, mà vì bảo vệ hung thủ. Người đó có thể chính là bà ta… hoặc là đại thiếu gia Phan gia."

Lê Tri gật đầu đồng tình:

"Chỉ có hai người này mới đáng để bà ta đánh đổi mọi thứ."

Mộng Vân Thường

Cô đưa tờ truyền đơn đã sờn rách vì nước mưa cho Tề Vĩnh Dật, chậm rãi nói:

"Nếu giả thuyết của chúng ta là đúng, thì có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ khi Phan phu nhân biết tin chiến tranh sắp lan đến vùng này. Bà ta sợ tài sản Phan gia sẽ bị quân phiệt cướp sạch nên quyết định gả con gái cho một tay quân phiệt để đổi lấy sự bảo hộ. Nhưng Phan Ỷ Bình phản đối."

Liên hệ với câu hỏi trước đó của Phan Ỷ Bình — “Tại sao Hồ Điệp lại phản bội tôi?”, Lê Tri dần hình dung ra câu chuyện thật phía sau.

"Có lẽ cô ta đã lên kế hoạch bỏ trốn. Nhưng để mọi chuyện diễn ra êm thấm, cô ta không thể để mẹ và anh trai biết, nên đã giao hết hy vọng vào người thân cận nhất — Hồ Điệp."

Lê Tri chậm rãi nói tiếp, ánh mắt tối dần:

"Nhưng Hồ Điệp phản bội cô ta. Thay vì giúp đỡ, cô ta lại đem toàn bộ kế hoạch đi báo với Phan phu nhân."

"Phan Ỷ Bình bị bắt lại, có thể trước ngày cưới đã bị nhốt trong phòng. Trong khoảng thời gian đó, mẹ và anh trai thay phiên nhau thuyết phục cô ta chấp nhận số phận. Nhưng một khi đã dám bỏ trốn, cô ta không phải là người dễ bị khuất phục. Càng bị ép, cô ta chỉ càng phản kháng."

"Rồi trong một lần tranh cãi, có lẽ ai đó đã ra tay quá nặng… và g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta."

Tề Vĩnh Dật cười khổ, tự chỉ vào mình:

"Vậy thì… tôi rất có khả năng chính là hung thủ. Phan phu nhân thân thể yếu ớt, khó mà vô tình gây ra một cái c.h.ế.t như vậy."

Lời này cũng giải thích được vì sao oán khí của Phan Ỷ Bình lại hướng cả về mẹ và anh trai. Một người g.i.ế.c cô ta, một người bao che cho hung thủ — hai kẻ thân yêu nhất đều phản bội cô ta.

Ngoài sân, xe ngựa đã dừng trước cổng Phan phủ.

Tề Vĩnh Dật từng vào đây một lần, nên khi hai người lẻn vào tránh khỏi tầm mắt lũ người hầu, anh dẫn Lê Tri đi thẳng đến căn phòng từng là nơi ở của Phan Ỷ Bình trước ngày cưới.

Dù nay đã được bày biện lại thành phòng tân hôn, nơi đây vẫn còn dấu tích rõ rệt của một cô gái từng sống.

Trên kệ Đa Bảo Các là những món trang trí hoa lệ đắt đỏ, xen lẫn vài vật dụng phương Tây chỉ thời đó mới có — đồng hồ cơ, máy nghe đĩa than, hộp nhạc kiểu châu Âu…

Giá sách chất đầy từ sách cổ cho đến sách mới, thậm chí có cả vài cuốn tiếng Anh.

 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận