Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 367

Gần trưa, sau khi ăn sáng và chuẩn bị xong xuôi, Liên Thanh Lâm cùng Tóc Trắng và Tóc Vàng chính thức bước vào phó bản mới.

Chỉ vừa xuất hiện trong phòng livestream, hình ảnh ba người đã hiện lên rõ nét. Là người chơi nổi tiếng, nhân khí của Liên Thanh Lâm bùng nổ ngay lập tức, chỉ trong vài phút đã có hơn mười vạn người xem ùa vào phòng, đẩy cô lên đầu bảng lượt xem. Tuy nhiên, khán giả nhanh chóng chuyển sự chú ý sang Tóc Trắng – người có thứ hạng thấp nhất hiện tại – rồi bắt đầu bỏ phiếu ủng hộ anh ta.

Ngoài đời, thế giới lại đang dần chìm vào hỗn loạn. Mấy ngày gần đây, chính phủ bắt đầu công bố thông tin về các khu vực an toàn. Âu Văn Đống và Tóc Hồng vừa đi chợ về, tay xách rau, mặt mũi nhễ nhại mồ hôi, vừa bước vào nhà đã nói như thở dốc:

"Bên ngoài loạn thật rồi, đạo cụ bay đầy trời, trên đường toàn là lính tráng. Chắc chắn sắp có chuyện lớn."

Quả thật, tình hình đang thay đổi nhanh chóng. Những người chơi có nhân khí vượt quá mười vạn – giống như Lê Tri, Liên Thanh Lâm hay cả nhóm – đều bị cấm tiến vào khu vực an toàn. Không phải ai cũng muốn tiếp tục làm người chơi, nhưng hiện tại, họ không còn lựa chọn nào khác. Khu vực an toàn đã đóng sập cánh cửa lại với họ.

Điều đáng nói là, trong khi chính phủ nước ngoài loạn đến mức người dân c.h.é.m g.i.ế.c giữa đường, thì ở đây, ít nhất vẫn còn kiểm soát được. Tin tức trên các kênh truyền thông phủ kín màn hình, liên tục cập nhật về việc di dời và trấn an dân chúng. Dù không được vào khu an toàn, gia đình những người chơi nổi bật vẫn được bảo vệ tối đa. Chính phủ cũng khẳng định sẽ không bỏ mặc vùng bên ngoài, đảm bảo người dân vẫn có thể sống trong trật tự – một lời cam kết không chỉ cho dân thường, mà còn cho cả những người chơi như họ.

Hơn nữa, với sự hiện diện của vô số đạo cụ cấp cao, nếu ai đó manh động… kết cục cũng chẳng khác gì con thiêu thân. So đạo cụ? Thua. So quân số? Thua. Gây rối? Bị dọn sạch trong vòng một nốt nhạc.

Sự thật rõ rành rành như vậy, phần lớn mọi người đành chấp nhận im lặng, ôm hy vọng nhỏ nhoi vào sự ổn định – bởi vì dù hỗn loạn đến đâu, ai cũng muốn sống sót.

Chiều hôm đó, Đàm Mạn Ngữ gửi tin nhắn cho Lê Tri:

"Tin tốt này! Sau khi khu vực an toàn được công bố, có mấy tổ chức tà giáo tự ra đầu thú luôn. Những người bị nhồi sọ bởi mấy thuyết tận thế giờ bắt đầu tỉnh ra rồi. Bên trong nước, bọn tà giáo gần như không ngóc đầu nổi nữa."

Một tin đáng mừng – ít nhất trong các phó bản sắp tới, khả năng gặp phải người chơi tà đạo sẽ giảm mạnh.

Lê Tri nhân cơ hội mời Đàm Mạn Ngữ đến sống chung biệt thự, nhưng cô ấy lại từ chối:

"Người chơi thuộc tổ chức chính phủ đều bị phân phối riêng, không thể tự ý chuyển chỗ được. Nếu không chắc chắn mình đã đến chỗ cậu rồi. Mình vẫn nhớ khu vườn sau nhà cậu đấy, nếu rảnh thì lắp thêm cái xích đu đi. Ngồi đung đưa giữa gió chắc thích lắm."

Lê Tri mỉm cười. Hóa ra Đàm Mạn Ngữ cũng có một mặt mềm mại như vậy.

"Được, mình sẽ làm liền. Khi nào có dịp, nhớ ghé qua chơi nhé."

Nói là làm, sau bữa trưa, cô vào nhà kho lục tìm dụng cụ, rồi một mình ra vườn bắt đầu dựng khung xích đu. Chỉ mới nhắc đến việc này, đám người trong biệt thự đã kéo nhau ra phụ một tay.

Bầu không khí dần trở nên sôi động. Biệt thự vốn yên ắng mấy hôm trước giờ đã khác hẳn – tiếng xe chở đồ, tiếng người cười nói, từng nhóm người lục tục dọn đến.

Như dự đoán của Lê Tri, khu vực gần Khu Tự Do đã trở thành điểm nóng. Những người chơi có đủ điều kiện đều đổ về đây. Nhiều người khi nhìn thấy cô thì trố mắt ngạc nhiên, sau đó bắt đầu xì xầm bàn tán.

Âu Văn Đống, đang hì hục đóng cọc gỗ, ghé tai Du Kinh Mộng thì thầm:

"Thấy mấy người kia không? Trông khả nghi lắm. Đi rình mò chứ chẳng dọn gì hết. Cảm giác như tụi nó có âm mưu. Tối nay phải canh kỹ."

Du Kinh Mộng vẫn bình thản:

"Không phải đại lão đã dùng mai rùa bảo vệ ngôi nhà này rồi sao? Có người trấn giữ, bọn họ dám làm loạn chắc?"

Âu Văn Đống lắc đầu: "Cô lơ là quá đấy, Mộng Mộng. Kiểu này khó mà thành cao thủ được!"

Du Kinh Mộng nhướng mày liếc anh một cái: "Lắm lời."

Không tìm được đồng minh, Âu Văn Đống quay sang Tóc Hồng, hai người rỉ tai nhau to nhỏ rồi lặng lẽ biến mất sau bữa tối.

Đêm đến, Lê Tri cùng Du Kinh Mộng và Trì Y ra ngoài luyện quyền vài hiệp. Sau đó ai về phòng nấy. Khi trời sụp tối, ngoài cửa sổ vẫn văng vẳng tiếng người chuyển đồ. Lê Tri đang gọi video với Lê Sương thì đột nhiên, bên dưới vang lên một tiếng hét lớn – Âu Văn Đống và Tóc Hồng đang la ó, như thể vừa bắt được kẻ đột nhập.

Lê Tri ngừng cuộc gọi, lập tức lao xuống lầu. Dưới nhà tối om, chỉ có cửa chính đang mở hé, gió đêm thổi qua khe cửa tạo thành tiếng kẽo kẹt rùng rợn.

Mộng Vân Thường

Trong khu vườn mới được cải tạo, ba bóng người đang giằng co quyết liệt.

Âu Văn Đống và Tóc Hồng đang đè nghiến một kẻ mặc áo choàng đen xuống nền đất. Thấy Lê Tri đến, Âu Văn Đống liền hớn hở khoe chiến tích:

"Tri Tri! Tôi đã nói rồi mà! Đúng là trộm! Tụi tôi bắt được rồi!"

Lê Tri nheo mắt, nhìn kỹ hành lý rơi vãi trên đường sỏi. Thái dương cô giật giật liên hồi:

"Thả người ra. Đó là Hàn Văn Lâm!"

"?" Âu Văn Đống ngớ người.

 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận