Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 412
“Nghe tin Sở đạo hữu muốn nhờ luyện khí sư của bọn ta luyện lại linh khí, ta bèn mượn cớ này, nung chảy linh khí cũ, lại thêm vào vài loại tài liệu, luyện thành chiếc vai giáp này. Linh khí này là dựa theo Sở đạo hữu để chế tạo, nên trong thiên hạ này, cũng chỉ có ngươi là thích hợp nhất để trở thành chủ nhân của nó.”
“Sở đạo hữu đừng từ chối, cứ xem như giúp ta một phen vậy.”
Sau khi nghe qua công dụng của nó, hứng thú của Sở Lạc với mảnh vai giáp kia lại càng lớn. Nàng cầm nó lên rồi nói: “Được, vậy thì đa tạ ngươi đã vì ta mà luyện chế linh khí. Sau này nếu có dịp, ta sẽ ghé lại Tinh Vân thành một chuyến.”
“Sở đạo hữu đến, tất nhiên chúng ta sẽ hết lòng tiếp đón.”
Rời khỏi tiệm luyện khí, khi tới cảng thì đội tàu Hựu Thủy cũng đang chuẩn bị rời bến. Hôm nay Sở Lạc bao trọn thuyền, không cần chờ ai, có thể lập tức xuất phát.
Sở Lạc nhìn về phía đại thuyền, lại thấy một lão già tóc bạc đang gõ gõ đập đập trên chiếc thiết giáp thuyền.
“Ngươi tới rồi!” Thấy nàng, Tước Sở liền mỉm cười bước lại.
Sở Lạc hơi nghi hoặc: “Chẳng phải lão gia tử đã không ra khơi nữa sao?”
“Nghe nói hôm nay phải đến trung tâm Nam Hải, lão gia tử không yên tâm, nhất định đòi theo. Ta đã nói với ông ấy rằng người lên thuyền là đạo hữu, hải yêu chắc chắn sẽ không hại ngươi, vậy mà ông ấy vẫn cứ khăng khăng đòi đi, chẳng cản nổi.” Tước Sở bất đắc dĩ nói.
“Có lẽ là không nỡ rời xa vùng biển này.” Sở Lạc cười với hắn một cái, rồi phi thân lên thiết giáp thuyền.
Mọi sự chuẩn bị đã xong, đại thuyền cũng trực tiếp hướng về trung tâm Nam Hải mà đi.
Trong cơn bão cuồng loạn, hải yêu đang ngủ say bỗng mở mắt ra. Ở chính giữa Nam Hải, U Bàn đang ngồi câu cá bên bờ nước, ánh mắt nhìn về phía bờ biển, lông mày khẽ nhíu.
“Hình như có chút khác với những gì ta tưởng… nàng đã trở nên khó đối phó hơn rồi.”
Thầm thì một câu, U Bàn liền quay đầu nhìn sang Kim Tịch Ninh: “Giao ước trước kia, e rằng ta không thể giữ nữa.”
Sắc mặt Kim Tịch Ninh không chút biến đổi, như đã sớm dự liệu được điều này.
“Trước kia nếu ta giúp nàng, chẳng khác nào công khai đối địch với Tả Hoành Thận. Nhưng hiện tại, nếu ta trở thành hộ đạo giả của nàng, thì đối địch không chỉ là một mình Tả Hoành Thận nữa.”
“Không sao, nàng còn có ta là sư tôn.”
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn c.h.ế.t thêm một lần? Ngươi không còn cơ hội nào nữa đâu.” U Bàn cười khổ, “Một mạng này của ta, nếu dùng đúng thời điểm, thì sau đó sẽ là muôn đời an tĩnh tiêu dao. Nhưng ngươi là sư tôn của nàng, ngươi dám liều cả linh hồn lẫn thân xác vì nàng, ngươi sao biết điều đó sẽ không lay động đạo tâm của nàng?”
“Cuối cùng, tất cả cũng chỉ là uổng phí.”
Lời vừa dứt, Kim Tịch Ninh cũng im lặng.
Rất lâu sau, thanh âm của U Bàn mới lại vang lên. “Nàng đến tìm ngươi rồi. Lần này, ta sẽ không xuất hiện nữa.”
Nói xong, thân ảnh của U Bàn biến mất khỏi hải đảo.
Ánh tà dương rải khắp mặt biển, Kim Tịch Ninh đứng dậy, nhìn ra xa.
Hải yêu đã hộ tống Sở Lạc, đang bay tới nơi này.
“Sư tôn—”
Tiếng gọi ấy từ xa vang lại, Kim Tịch Ninh nghe được, khóe môi khẽ cong lên.
Thân ảnh trong bộ y phục đỏ xuyên qua làn sương mù, đáp xuống hải đảo, trong mắt tràn đầy niềm vui khi tương phùng.
“Sư tôn, chuyện ở Thần Ma cảnh ta đã xử lý xong rồi, sẽ không còn thiên lôi nào cản người đến phương Bắc nữa. Đi thôi, chúng ta về Lăng Vân tông!”
Nhìn người trước mặt, Kim Tịch Ninh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc mai nàng.
“Lạc nhi có bị thương không?”
“Bị thương chút, nhưng giờ đã hồi phục cả rồi, tu vi cũng có tiến bộ. À đúng rồi sư tôn, người còn chưa biết ta đã luyện thành pháp thân đúng không?”
Sở Lạc cười tươi, giơ tay lên cho Kim Tịch Ninh xem, một tay hóa thành hỏa diễm.
“Có pháp thân này, sau này ta rất khó bị thương .”
Lần trước nàng đến, Kim Tịch Ninh đã nhìn thấu pháp thân của nàng, nhưng thấy Sở Lạc vui vẻ hào hứng kể như thế, cũng không nỡ ngắt lời.
Nói chuyện một lúc lâu, Sở Lạc chợt trầm mặc trong chốc lát, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Kim Tịch Ninh.
“Sư tôn, ta không phản bội tu chân giới.”
Nghe vậy, chỉ thấy trong mắt Kim Tịch Ninh ánh sáng khẽ lay động.
“Làm điều mà ngươi cho là đúng là được rồi.”
Sở Lạc lại nở nụ cười, kéo lấy cánh tay Kim Tịch Ninh: “Thuyền đã chờ rồi, sư tôn, chúng ta đi thôi!”
Trên thiết giáp thuyền, người của đội tàu Hựu Thủy thỉnh thoảng lại ngó nhìn về phía trước.
“Vừa nãy gió bão còn dữ dội lắm, thế mà người kia vừa xuất hiện, bão liền tan.
Hải yêu cũng như lần trước, nghe lời nàng ấy. Mà nàng ấy còn nói muốn đến trung tâm Nam Hải đón người, nơi nguy hiểm như thế, làm gì có ai dám ở?”
“Ta cũng thấy người kia thân phận không đơn giản. Ngươi xem, những ai từng nhìn thấy hải yêu đều c.h.ế.t cả, chỉ có nàng là không chết, lại còn khiến hải yêu cúi đầu thần phục!”
“Vậy chẳng lẽ người nàng đến đón ở Nam Hải, chính là vị thần bí từng tới đây mấy năm trước?”
Tiếng bàn luận râm ran, bên kia, lão gia tử đứng đầu thuyền, cháu trai bên cạnh không nhịn được hỏi:
“Gia gia, con cũng thấy cô nương đó không đơn giản, người nói nàng là ai vậy?”
“Giờ trên đại lục, nữ tu trẻ tuổi có danh vọng lớn như vậy, còn có thể là ai nữa? Mà người nàng đến đón, e rằng còn không đơn giản hơn. Những chuyện đó không phải việc chúng ta nên suy đoán. Đôi khi, không biết gì còn an toàn hơn biết tất cả.”
Tước lão gia tử dặn : “Chúng ta chỉ là người lái thuyền bắt thú, cứ làm tốt việc của mình là được.”
Không lâu sau, mọi người liền thấy hai bóng người từ trong sương mù bay ra, hải yêu cũng cung kính theo sau như thần vệ.
Sau khi đáp xuống thuyền, Sở Lạc mỉm cười nói với ông lão: “Lão gia tử, khởi hành quay về thôi.”
Người trong đội tàu Hựu Thủy vừa thấy nữ tử tóc bạc mắt đỏ kia xuất hiện, không biết là do thiên phú áp chế hay khí thế tự nhiên, mà ai nấy đều không dám cất lời, chỉ có thể cẩn thận làm việc của mình.
Còn Kim Tịch Ninh vẫn đứng bên mạn thuyền, ánh mắt nhìn về phía hải yêu.
“Ta không ở đây, ngươi hãy trông giữ nơi này cho tốt.”
Hải yêu tựa hồ có phần hoang mang. Kỳ thực từ đầu, khi Kim Tịch Ninh triệu hồi hết tử linh trong Nam Hải để tạo nên hải yêu, trong lòng nàng đã mang sát tâm.
Trước là tử linh của Nam Hải, sau đó là toàn bộ tu chân giới. Đợi khi hải yêu thực lực tăng vọt, một lần là có thể diệt hết thiên hạ.
Thế nhưng nàng không ngờ Sở Lạc lại đến, nên mọi việc tạm gác lại.
Cho đến nay, hải yêu không thể sát sinh, còn phải trấn thủ nơi này, canh giữ phù du quỷ cảnh bị phong ấn.
“Đi đi.” Giọng Kim Tịch Ninh khẽ vang.
Trên mặt biển lại vang lên khúc ca của hải yêu. Không oán than, không sát khí, chỉ như tiếng nước êm đềm chảy xuôi, tựa một khúc tiễn biệt.
“Ngươi vẫn còn hy vọng ở nàng sao…” Trên hòn đảo trung tâm, U Bàn hiện thân, khẽ cười cay đắng, “Nếu là khi xưa, ta thật có thể bốc đồng mà trở thành hộ đạo giả của nàng. Nhưng giờ đây… trong thế gian này, không gì quý hơn là được sống sót.”