Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 390

Gia đình đó đã biến mất. Sở Lạc hỏi thăm mấy nhà hàng xóm xung quanh, nhưng chẳng ai nói rõ được điều gì.

Rời khỏi nơi ấy, nàng lại đến thêm vài chỗ khác. Chỉ trong nửa ngày, nàng  phát hiện rất nhiều người bỗng dưng mất tích.

Nhưng bọn họ thật là vô cớ biến mất sao?

Trong các thành trì của tu chân giới, xử lý án kiện, trừng phạt phạm nhân  có thành chủ cùng quan lại; còn đối phó yêu ma quỷ quái thì có đạo quán và tán tu. Tuy thành Thanh Hư này được xây dựng mô phỏng theo tu chân giới bên ngoài, nhưng những cơ cấu như quan phủ hay đạo quán lại  không có.

Nơi này chắc chắn có mâu thuẫn, nhưng dù tuân theo quy tắc tương tự bên ngoài, lại không có bộ máy trọng yếu nào để duy trì những quy tắc đó.

Vậy, những kẻ phá vỡ quy tắc... rốt cuộc đã bị đưa đi đâu?

Sở Lạc đứng bên dòng sông, đang suy nghĩ bỗng ánh mắt khẽ động, nhìn xuống mặt nước phía trước.

Mặt nước phản chiếu hình ảnh của nàng — nhưng giờ đây, sau lưng nàng lại xuất hiện một người đàn ông đang mỉm cười, vươn tay muốn đẩy nàng xuống sông.

Ngay khoảnh khắc bàn tay kia chạm đến, Sở Lạc xoay người bắt lấy cổ tay hắn, tay còn lại siết chặt cổ hắn.

"Gan không nhỏ nhỉ. Ngươi là ai?" Nàng lạnh lùng hỏi.

Gã đàn ông kia chẳng những không sợ, ngược lại còn cười rạng rỡ hơn.

"Suýt chút nữa ta đẩy được ngươi rồi."

Thấy nụ cười đó, Sở Lạc siết c.h.ặ.t t.a.y hơn. "Đê tiện không chịu được."

"Các ngươi đúng là giống nhau thật. Sinh Tử Luân Hồi Vương lần trước cũng nói với ta như vậy… cái tên chẳng nam chẳng nữ ấy. À mà quên, theo cách nói của đám Phật tu bên ngoài thì gọi là phi nam phi nữ."

"Ngươi xem ra rất vui vẻ đấy. Ngươi là ai?"

Hắn tiếp tục cười: "Vạn Tượng Sinh Linh Vương. Những sinh vật ngươi từng thấy, đều là tác phẩm của ta. Có phải trông đa dạng và thú vị hơn so với con người, quỷ, yêu, ma bên ngoài không?"

Nghe đến đây, thái dương của Sở Lạc giật mạnh.

"Thần Ma Cảnh bị ngươi phá nát thành trò đùa thật rồi."

"Cảm ơn lời khen. À, tay ngươi có thể buông ra chưa? Mặc dù không đau, nhưng trò chuyện thế này thật kỳ cục."

Sở Lạc liếc hắn một cái, rồi buông tay.

"Trong số các Vương thượng ta từng gặp, cách chào hỏi của ngươi đúng là độc nhất vô nhị." Nàng bình thản nói tiếp. "Ta nghe nói ngươi thân với Cốt tộc, còn Sinh Tử Luân Hồi Vương lại gần gũi với Hoa tộc. Hai tộc đó là tử địch. Vậy nên... ngươi không phải đến để chào hỏi, mà thật sự muốn g.i.ế.c ta."

"Haha..." Sinh Linh Vương bật cười, nheo mắt nhìn nàng. "Tiểu tiên tử, giúp ta nghĩ cách đi, làm sao mới có thể g.i.ế.c được ngươi?"

 

Ánh mắt hắn lướt qua cổ nàng.

Thấy vậy, Sở Lạc cũng bật cười nhẹ: "Lại đây, ta nói nhỏ cho ngươi biết."

Nghe vậy, Sinh Linh Vương hứng thú ghé tai tới gần. Sở Lạc nghiến răng: "Ngươi nằm mơ giữa ban ngày à, đồ tiện nhân!"

Mắng xong, nàng lập tức quay người bỏ chạy.

Chỉ để lại một mình Vạn Tượng Sinh Linh Vương đứng đó, nụ cười dần cứng lại, ánh mắt âm u đầy sát ý.

"Chỉ là một ứng cử viên thành thần, ngươi còn chưa thành thần cơ mà!" Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm vào hướng Sở Lạc biến mất.

Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau: "Dù nàng chỉ là ứng cử, ngươi có bản lĩnh g.i.ế.c được nàng sao?"

 

Nghe vậy, hắn quay đầu lại, nhướng mày, lại nở nụ cười.

"Ngươi đến thật đúng lúc."

"Ta đến thu xác ngươi," Sinh Tử Luân Hồi Vương lạnh lùng cười, "Tiện thể thưởng thức cảnh ngươi bị bông hoa đó phản phệ, bị xé xác ra từng mảnh."

Sinh Linh Vương nhếch môi: "Nói như ngươi không g.i.ế.c được nàng thì kẻ khác cũng không thể vậy?"

"Ta khuyên ngươi mau quay về Thánh địa, đừng có rỗi hơi gây chuyện nữa."

Dứt lời, thân ảnh Sinh Tử Luân Hồi Vương tan vào đám đông.

Bên này, Sở Lạc quay lại khách điếm Mộ Xuân, trong lòng vẫn còn thấy buồn nôn.

"Một đám điên hết thuốc chữa!"

Tạm gác lại chuyện hôm nay, Sở Lạc đến phòng của Liễu Tự Diêu.

Trong phòng,hắn và Tô Chỉ Mặc đang sắp xếp lại các bức tranh.

"Đã tìm ra hết thông tin trong tranh chưa?"

Liễu Tự Diêu thở dài: "Còn một bức cuối cùng, nhưng không tài nào giải được."

Sở Lạc nhìn mấy bức tranh trên bàn và những dòng chữ lớn:

Luyện binh khôi, rút xương sống, đốt sơn thủy… Đốt sơn thủy?

Tô Chỉ Mặc giải thích: "Có thể là đốt tranh sơn thủy."

Sở Lạc lại nhìn bức tranh chưa giải được — một biển hoa, ở giữa cắm một thanh kiếm gãy.

"Có liên quan đến Hoa tộc không?" nàng bất chợt nói. "Nói mới nhớ, lễ Du Tế của Hoa tộc cũng sắp đến."

Nghe vậy, mắt Liễu Tự Diêu  sáng lên: "Có thể.”

Sở Lạc không nán lại lâu, vội quay về phòng tu luyện. Đến tối, nàng đứng trước cửa sổ do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cất bước bay về phía Minh Thần Thư Viện.

Nàng đến lầu sen nơi từng ngồi uống trà với Pháp Độ Trật Tự Vương.

Sở Lạc ngồi trong đình một lúc, đến khi bóng tối đã sâu, mới thấy một thân ảnh chậm rãi bước vào.

Người đó ngồi xuống đối diện nàng — chính là Pháp Độ Trật Tự Vương.

"Trà đã hết... nên là..."

"Trong Thanh Hư Thành này, có tồn tại một pháp tắc ẩn, đúng không?" Sở Lạc hỏi thẳng.

Nghe vậy, lần đầu tiên gương mặt lạnh nhạt của hắn xuất hiện nụ cười. "Vậy là ngươi đã phát hiện ra rồi? Nói thử xem, ta rất hứng thú."

Sở Lạc nhìn hắn: "Pháp tắc này thay thế chức năng của quan phủ và đạo quán trong tu chân giới, duy trì trật tự trong Thanh Hư Thành. Tên là — Xóa Bỏ."

"Ngươi đoán đúng rồi," Trật Tự Vương cười khẽ, "Dưới sự thống trị của thần quyền, không cần quan phủ hay đạo quán. Chỉ một pháp tắc là đủ."

Sở Lạc gật đầu, ánh mắt lạnh băng, nhướng mày: "Thần quyền thống trị?"

Pháp Độ Trật Tự Vương cúi đầu, chỉnh lại tay áo vốn không  có nếp nhăn nào.

"Thượng Thiên đã ban quá nhiều quyền lực cho sinh linh, khiến dục vọng và tham lam sinh sôi, cuối cùng dẫn đến hoang tàn và đổ nát. Thế giới nơi chúng sinh cùng trị cuối cùng sẽ tự hủy diệt. Chỉ có thần quyền tuyệt đối… mới là liêu dược duy nhất. Ngươi không thấy vậy sao?"

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận