Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 196: Chương 196

Một kiếm ánh vàng đ.â.m trúng người Nham Sinh, nhưng bị thân thể rắn chắc của hắn chặn lại, không xuyên được.

Tám thanh kiếm đều đánh trúng, cuối cùng chỉ cắt được vài sợi tóc, làm chậm bước tiến của hắn.

Sở Lạc lại một lần nữa xông lên nghênh chiến, Tô Kỳ Mộc nhìn cảnh tượng trước mắt, lập tức hạ quyết định:

“Ta dùng trận pháp chiêu hồn, Sở Lạc!”

Nghe vậy, Sở Lạc đang giao đấu cùng Nham Sinh liền hiểu rõ ý hắn.

Không thể dây dưa với pháp thể của y nữa. Tô Kỳ Mộc sẽ tìm cách kéo hồn phách ra khỏi thân thể Nham Sinh, còn việc của Sở Lạc chính là nắm bắt thời cơ tiêu diệt hồn phách đó.

Kim quang dưới đất một lần nữa bao phủ Nham Sinh , đồng thời dường như có tiếng chuông ngân vang trong tai y.

Hiện tại y chỉ là một cái xác rỗng, không thể phân biệt được âm thanh kia là gì, nhưng trong tiếng chuông ấy, như có một lực lượng vô hình kéo lấy một hồn một phách trong cơ thể y, muốn cưỡng ép kéo chúng ra ngoài.

Bản năng pháp thể trỗi dậy, y muốn kháng cự, nhưng lực trận chiêu hồn ngày càng cường đại, mà Sở Lạc phía trước cũng liên tục gây rối, không cho y ổn định.

Chỉ thấy trong thân thể cứng đờ của Viên Sinh  như có ảo ảnh khẽ lay động.

Tô Kỳ Mộc cảm giác được hồn phách kia vừa rồi suýt nữa không chịu nổi, liền gia tăng lực đạo, tiếng chuông cũng trở nên dồn dập hơn.

Kim quang mỗi lúc một rực rỡ, đổi lại là sắc mặt Tô Kỳ Mộc ngày càng tái nhợt, m.á.u tươi không ngừng rỉ ra nơi khoé miệng.

Hồn phách trong thân thể Nham Sinh chao đảo, mấy lần suýt bị cưỡng ép kéo ra.

Cùng lúc đó, nguyên thần trong cơ thể Tô Kỳ Mộc cũng chấn động dữ dội.

Hắn nghiến răng, không để tâm đến cơn đau đớn dữ dội trong cơ thể, tiếp tục dốc toàn lực duy trì trận pháp chiêu hồn.

Vào khoảnh khắc tiếp theo, hồn phách của Nham Sinh bị cưỡng ép lôi ra khỏi thân thể, trường thương trong tay Sở Lạc đúng lúc giáng xuống, bọc lấy hỏa linh lực đánh thẳng vào hồn phách, chấn cho chúng tan thành tro bụi!

Thân thể Nham Sinh mất đi hồn phách điều khiển,  đổ rạp xuống đất.

Đồng thời, Tô Kỳ Mộc cũng thu trận, kim quang trong mắt nhạt dần, thân hình lảo đảo, tay run rẩy lấy ra một viên kẹo an thần từ pháp khí trữ vật ngậm vào miệng, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Sau khi diệt trừ hồn phách của Nham Sinh, Sở Lạc vẫn không buông lỏng cảnh giác, bước đến kiểm tra thân thể y kỹ lưỡng.

Đột nhiên phát hiện tóc của quái vật này như đang động đậy, nàng vội vận linh lực gạt phần tóc đen sang một bên, liền trông thấy mấy lớp da rắn bị đè dưới tóc không biết từ lúc nào đã hóa thành yêu xà, đang bò vào trong thân thể Nham Sinh.

Yêu xà chui vào cơ thể hắn, yêu khí cuồn cuộn dâng lên, mái tóc đen trên đất cũng dần dần dài thêm.

Thấy vậy, trong lòng Sở Lạc  chấn động, tình cảnh này giống hệt với lúc trong Phật đường! Nàng  theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy xà yêu  quấn đầy trên xà nhà, từng con từng con từ lòng đất trồi lên.

Ngoài thiền thất, sắc mặt Cung Văn  biến đổi,  sụp người áp sát đất, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh phía dưới.

“Chuyện gì vậy?” Nam Vụ thấy động tác của hắn thì kinh ngạc kêu lên.

Cung Văn nghiêm nghị nói: “Không ổn rồi… âm thanh này…”

“Là mật thất dưới Phật đường! Gian thiền thất bọn họ đi vào thực chất thông với mật thất bên dưới Phật đường, lũ yêu xà đó đã lần theo tới rồi!”

Nghe vậy, trong lòng Nam Vụ bất giác trùng xuống.

“Đi, mau đi cứu người!”

Trong thiền thất, Sở Lạc  phản ứng lại, chẳng buồn để ý đến pháp thể của Nham Sinh nữa, lao đến đỡ lấy Tô Kỳ Mộc chạy thẳng ra ngoài.

Bên ngoài vang lên tiếng gọi của hai người kia.

“Sở đạo hữu! Tô đạo hữu! Mau ra ngoài! Gian phòng này thông với Phật đường, rất nguy hiểm!”

 

Bốn phía trong phòng, yêu xà như thủy triều tràn tới, Tô Kỳ Mộc đã sức cùng lực kiệt, Sở Lạc một tay đỡ lấy hắn, một tay múa thương liên tục đánh bật những con yêu xà lao đến, bước chân bị ảnh hưởng mà chậm lại.

“Không cần lo cho ta…” Tô Kỳ Mộc nhíu mày nói: “Ngươi đi trước đi.”

“Nói mấy lời thừa thãi làm gì,” Sở Lạc toàn lực mở đường trong biển yêu xà: “Là ta đưa ngươi vào đây, đương nhiên cũng phải đưa ngươi sống rời đi. Mệt thì nhắm mắt lại mà ngủ một giấc.”

Tô Kỳ Mộc đưa tay che miệng, trên ống tay áo  loang đầy máu.

Ngửi thấy mùi tanh nồng trong không khí, Sở Lạc lên tiếng: “Loại sức mạnh cần lấy thân thể đổi lấy, về sau đừng dùng nữa.”

Đúng lúc này, một đạo phù lục từ ngoài cửa bay vào bùng lên lửa dữ kèm theo sấm sét vang dội.

Tiếng của Nam Vụ vọng vào ngay sau đó:

“Hai người còn ổn chứ? Mau ra đây!”

Lửa và sét xé rách đám yêu xà, mở ra một con đường. Thấy vậy, Sở Lạc tăng tốc chạy về phía ấy.

“Còn sống đây!”

Sở Lạc vừa đáp lại, vừa cười nói với Tô kỳ Mộc: “Người tới đón chúng ta rồi.”

“Mau ra!”

Cung Văn và Nam Vụ hợp lực giữ vững con đường sinh tồn, yêu khí cuồn cuộn dâng lên, rõ ràng bọn yêu xà không muốn để họ thoát lần thứ hai.

Sở Lạc lao nhanh tới, khi tới gần cửa phòng thì nhìn thấy gương mặt lo lắng của Nam Vụ và Cung Văn.

Nàng khẽ cong môi, nhưng nụ cười còn chưa kịp giữ đã lập tức cứng lại.

 

Dưới lớp yêu xà, một lọn tóc đen bất ngờ quấn lấy cổ chân nàng, khiến nàng không thể tiến thêm bước nào.

Nam Vụ và Cung Văn thấy hai người còn sống thì vui mừng khôn xiết, lập tức đưa tay kéo.

“Mau ra đây!”

Nhưng khoảnh khắc sau, họ lại thấy Sở Lạc đẩy Tô Kỳ Mộc ra ngoài.

“Đưa hắn đi trước!”

Cả ba đều kinh ngạc, nhưng cảnh tượng kế tiếp khiến họ hiểu ngay tình hình.

Từ sâu trong thiền thất, vô số tóc đen vọt ra quấn lấy eo Sở Lạc, nhanh chóng trói chặt tứ chi nàng. Ngay khoảnh khắc đẩy Tô Kỳ Mộc ra ngoài, nàng bị lôi ngược trở lại phòng!

“Sở đạo hữu!”

“Sở Lạc ——!”

Ầm ầm ầm!

Cửa phòng bị yêu xà lao tới đập mạnh đóng sập lại, cả cảnh nàng bị kéo vào cũng bị chặt đứt ngay tại đó.

Ba người c.h.ế.t sững nhìn cánh cửa đóng kín, thiền thất đầy rẫy yêu khí.

Tô Kỳ Mộc nhíu chặt mày, hai mắt đỏ ngầu, lảo đảo tiến lên vài bước thì bị hai người còn lại kéo giữ lại.

Trong phòng, người bị tóc đen quấn kín không còn rõ dung mạo nữa.

Một giọng nói chậm rãi vang lên:

“Tam Tịnh Nghiệp Hỏa, Nhất Trùng Tịnh Tướng!”

Trong khoảnh khắc, lửa đỏ ngập trời ập đến, yêu xà vừa chạm vào đã cháy sạch thành khói đen, lửa cháy dọc theo tóc dài thiêu tới thân thể Nham Sinh — thứ tóc cứng như thép tạo nên pháp thể, dưới nghiệp hỏa liền hóa thành tro bụi!

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận