Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 325: Chương 325
Trong lúc đang hỏi chưởng quầy về đầu đuôi sự việc, dì Thẩm đã đi sang một bên bắt đầu thu dọn mớ hỗn độn trong khách điếm, ánh mắt của Sở Lạc cũng thi thoảng lướt qua thân ảnh bà ta.
Bọn thư sinh phát điên kia vẫn còn nằm la liệt dưới đất, bà chỉ là một người thường, cớ sao chẳng tỏ chút sợ hãi nào, trái lại còn điềm nhiên làm việc như thường ngày?
Lúc dì Thẩm cúi người quét dọn mảnh vụn dưới đất, Sở Lạc chợt trông thấy ở thắt lưng bà lộ ra một tờ giấy gấp nhỏ, mơ hồ còn vương dấu mực.
Vật như thế sao có thể xuất hiện trên người một phụ nữ quê mùa mù chữ?
Tiếng chưởng quầy lại kéo Sở Lạc về thực tại.
“Chuyện này thực quá kỳ quặc, ba vị đại nhân kia đều đã đi cả rồi, ta cũng không dám ở lại nơi đây nữa. Vị đại nhân, những gì cần nói ta đều đã khai rồi, giờ có thể rời đi chứ?”
“Ngươi muốn đi đâu?” Sở Lạc hỏi.
“Trước tiên tới Lưu Thành gần đây báo quan, sau đó tìm đến nhà thân thích để ở nhờ.”
“Cũng được,” Sở Lạc gật đầu, đoạn quay sang phía khác: “Vậy còn dì Thẩm, vẫn muốn ở lại khách điếm sao?”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nghe vậy, dì Thẩm vội đứng dậy, dùng tay áo thô lau tay, ánh mắt liếc nhìn bọn thư sinh dưới đất: “Nếu ta đi rồi, ai nấu cơm cho bọn họ? Vậy họ ăn gì?”
“Trời ơi, bà là Bồ Tát sống chắc!” chưởng quầy sốt ruột đến dựng đứng cả mày: “Bà không thấy bọn họ vừa rồi ra sao sao? Còn mong bọn họ ngủ một giấc là tỉnh táo lại ư?”
“Ta không có ý đó, ta chỉ là…” dì Thẩm ngập ngừng, lại liếc nhìn Sở Lạc một cái, mới nói tiếp: “Thôi vậy, ta cũng không ở lại khách điếm nữa.”
“Rời khỏi đây rồi, còn chỗ ở sao?” Sở Lạc lại hỏi.
“Bà ta về nhà đấy, nhà ở thị trấn xa xa kia kìa.” chưởng quầy đáp thay.
“Ồ? Thị trấn nào?”
“Trấn Phong Lý, cách đây không gần đâu, chẳng qua vì lo tiền cho nhi tử học hành nên mới phải dậy từ tờ mờ sáng, lặn lội đường xa đến đây làm việc.”
Dì Thẩm còn chưa kịp nói, chưởng quầy đã kể hết chuyện bà ta.
“Ủa? Dì Thẩm còn có con sao?” A Liên nghe vậy liền chạy tới, “Nếu nhi tử dì cũng là người học chữ, sao dạo này cứ thấy dì hỏi chữ mấy người trọ trong khách điếm, bộ con dì bận lắm à?”
“Không... không phải,” sắc mặt dì Thẩm thoáng biến, vội vàng xua tay: “Nó... nó học ở trường, không ở nhà.”
Sở Lạc không hỏi thêm nữa, chỉ nhân lúc dì Thẩm thu dọn hành lý, lặng lẽ rút lấy tờ giấy kẹp ở thắt lưng nàng ta, trở về phòng mới mở ra xem, trên giấy chỉ có một hàng chữ viết nguệch ngoạc:
“ Chương 3: Cái c.h.ế.t của Tề Lễ.”
“Ủa? Chữ ‘tử’ này sao giống nét chữ dì Thẩm quá vậy?” A Liên liếc qua tờ giấy, nói.
“Chính là lấy từ người bà ta ra mà.” Sở Lạc đáp.
“Ai da, tri kỉ ngươi lại đi trộm đồ!”
“Bị ngươi phát hiện rồi, lát nữa ta đem trả lại là được.”
“Nhưng giờ dì Thẩm thu dọn xong rồi, đã rời khỏi khách điếm rồi còn đâu.”
Sở Lạc lập tức đứng dậy: “Đi, đi trả đồ.”
Một lúc sau, A Liên và Sở Lạc lặng lẽ bám theo dì Thẩm đang rảo bước vội vã phía trước, nàng ta hơi nghi hoặc: “Chúng ta không phải quang minh chính đại trả đồ sao?”
“Ngươi nghĩ xem, nhi tử bà ta rõ ràng biết chữ, thế mà không tìm con dạy, lại cứ hỏi từng chữ một từ đám thư sinh trong khách điếm,” Sở Lạc đã dò hỏi kỹ những chuyện này từ A Liên, “Hơn nữa còn chia ra từng người hỏi, mỗi người chỉ hỏi một chữ.”
Nàng đưa tờ giấy cho A Liên: “Khi hỏi đến ngươi thì vừa hay là chữ cuối cùng trên này, ngươi nghĩ vì sao?”
“Chẳng phải chương ba trong thoại bản là ‘Gặp hồ ly ở núi hoang’ sao? Sao giờ lại thành ‘Cái c.h.ế.t của Tề Lễ’ rồi?” A Liên nhíu mày, “Hôm nay quả thật... mọi người đều đang truy sát Tề đại nhân , chẳng lẽ…”
“Chuyện trong thoại bản trở thành hiện thực, nhưng hiện thực ấy lại không phải là bản in bày bán ngoài phố. Tất cả vẻ mỹ lệ có lẽ chỉ là màn sương mù do kẻ đứng sau giăng ra, hoặc là cái cớ khiến đám thư sinh si mê hồ tiên. Mà hiện tại đang diễn ra là một câu chuyện khác—tàn nhẫn và đẫm m.á.u hơn gấp bội.”
Sở Lạc tiếp tục nói: "Ta nghi ngờ rằng, người như Dì Thẩm có thể là một trong số những kẻ đã tiếp xúc với câu chuyện kia, lại không muốn để nhi tử mình biết được, trong đó át có điều mờ ám. Vậy nên ta mới phải đích thân theo dõi."
A Liên vẫn còn đang tiêu hóa lời phân tích của Sở Lạc, bỗng lên tiếng hỏi:
"Vậy còn đám thư sinh trong khách điếm thì sao? Bọn họ đã bị trúng tà, giờ chẳng ai trông coi, lỡ đâu có người tỉnh lại rồi chạy ra ngoài thì nguy to."
"Ngươi có dám quay về trông chừng bọn họ không?" Sở Lạc hỏi.
Nghe vậy, A Liên liền chột dạ: "Ta... ta một mình sao? Thực ra ta nghĩ, bọn họ bị đánh ngất cả rồi, nhất thời cũng chẳng tỉnh lại được đâu..."
"Không thể chắc được." Sở Lạc gật đầu, đoạn lại nói tiếp: "Thôi... ta có cách trông coi bọn họ."
Trong khách điếm, tăng nhân Nham Sinh đang ngồi giữa đại sảnh, bất động như tượng, chăm chăm nhìn đám thư sinh đã ngất lịm.
Còn tại trấn Phong Lý, Dì Thẩm vừa về tới nhà, trong căn viện âm u kia liền bừng lên ánh đèn.
Sở Lạc và A Liên lặng lẽ bám theo đến nơi, rồi dùng thần thức quét qua toàn bộ căn nhà — ngoài Dì Thẩm ra, quả thực không còn hơi thở của kẻ sống nào khác.
Đúng như lời bà nói, Nhi tử không ở nhà. Nhưng căn phòng có bút nghiên giấy mực vẫn được quét dọn sạch sẽ không tì vết.
Chẳng bao lâu, Dì Thẩm quay ra khỏi phòng, trong tay cầm theo một cái làn, bên trên phủ vải, bên trong là vàng mã và đồ cúng.
Đã là đêm khuya, bà còn muốn đi đâu?
Sở Lạc bỗng nhớ tới khu nghĩa địa hoang mà ban ngày nàng từng tìm thấy. Nếu nhớ không lầm, nơi ấy nằm đúng giữa khách điếm và trấn Phong Lý!
Mấy thứ dưới nấm mộ kia đã bị Đơn Thành chủ phái người mang đi, tuy có vài chuyện quỷ dị xảy ra, nhưng mộ hoang cũng không thể để mặc không người canh giữ. Sau khi về phủ, Đơn Như còn đặc biệt phát bùa hộ thân cho một đội phủ binh, lệnh họ tới trấn thủ khu mộ ấy.
Có điều, chuyện xảy ra gấp gáp, Dì Thẩm chắc chắn chưa biết tin này. Nếu đích đến của bà là nơi đó…
"Ngươi theo sát Dì Thẩm, ta phải đi nơi khác trước." Sở Lạc dặn dò A Liên, rồi lập tức bay về phía nghĩa địa.
"Tri kỷ, ngươi định đi đâu vậy—" A Liên dùng truyền âm hỏi, để tránh kinh động người bên dưới.
"Đợi lát nữa ta sẽ nói cho."
Nhìn bóng Sở Lạc khuất dần trong ánh trăng, A Liên lại quay đầu, chăm chú dõi theo bước chân vội vã của Dì Thẩm.
Sau đó, ánh mắt nàng lướt qua phòng của con Dì Thẩm.
Trong phòng không có gió, nhưng trang giấy trên bàn lại tự động lật từng trang. Tiếng giấy lật xào xạc, một chồng giấy đầy chữ bỗng nổi lên, lơ lửng bay về phía cửa sổ.