Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 248: Chương 248

Đồng thời, để tạo thế che chắn cho yêu linh Dao Lăng, Sở Yên Nhiên cùng lúc điều khiển hai linh thú còn lại xông về phía Tô Kỳ Mộc.

 

Thanh kim kiếm đã g.i.ế.c c.h.ế.t Vũ Sa Tước bay trở lại vào tay Tô Kỳ Mộc, ánh sáng quanh nó gần như hữu hình, từng giọt m.á.u đỏ thẫm vẫn đang nhỏ xuống.

 

Hắn dùng chiêu kiếm đối địch với các đòn tấn công từ ba hướng vẫn không hề sơ suất, từng chiêu đều  chuẩn xác.

 

Trải qua hàng chục chiêu,  linh Dao Lăng dưới nước cuối cùng cũng đã bao vây được Tô Kỳ Mộc. Những chiếc gai nhọn ở nhị hoa đồng loạt lộ ra, nước cũng đã dâng tới đầu gối hắn.

 

Cảm nhận được điều đó, trong đáy mắt Sở Yên Nhiên ánh lên một tia sáng, lập tức ra lệnh cho  linh Dao Lăng siết chặt lấy Tô Kỳ Mộc.

 

Dây leo bất ngờ siết mạnh về phía trung tâm – nơi hắn đang đứng – nhưng điều nàng chờ đợi lại không xảy ra. Ngược lại, nàng cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo từ dưới chân dâng lên, ý thức được nguy hiểm, nàng  nhảy ra khỏi làn nước, đáp lên lưng phượng hoàng.

 

Từ trong nước, lấp ló một luồng kim quang. Người trên Vân Đài vẫn chưa thấy rõ bên dưới đang diễn ra điều gì, chỉ thấy nước trên đài bị xé vụn thành  Thủy thuỷ linh lực, sau đó lại bị sát khí trong pháp trận cuốn sạch, bên dưới vọng lên tiếng rít gào của linh thú.

 

Theo từng đợt linh lực tan rã, nước trên đài tan biến sạch sẽ. Trước mắt mọi người hiện ra là pháp trận ánh vàng rộng lớn trải dưới đất, còn linh Dao Lăng thì bị xé nát tới mức khó nhận ra hình dáng ban đầu.

 

“Thì ra là chiêu đó.” Sở Lạc lẩm bẩm.

 

Nàng  nhớ lại lần đối đầu với mười hai tôn tà Phật trong Phật đường ẩn giấu, Tô  Kỳ Mộc từng bày ra một trận pháp uy lực rất mạnh.

 

Nhưng khi đó, hắn phải toàn tâm bố trí, không thể bị quấy nhiễu. Vậy mà chỉ sau một năm, hắn đã có thể vừa chiến đấu vừa kết trận.

 

Xem ra, khi bản thân đối đầu với hắn, càng phải cẩn trọng hơn nữa.

 

Trong một khoảng thời gian ngắn, Sở Yên Nhiên đã mất đi hai linh thú cấp cao – điều đó, trong mắt bất kỳ ai, cũng đều chứng minh rằng Tô Kỳ Mộc mạnh hơn một bậc.

 

Từ đó về sau, Sở Yên Nhiên thận trọng hơn hẳn, dốc toàn lực bảo vệ linh miêu và phượng hoàng còn lại, giằng co với Tô Kỳ Mộc một lúc, cuối cùng vẫn thất bại.

 

Nàng chưa từng nghĩ mình lại phải trả giá đắt đến vậy ngay từ trận đầu, mà Tô Kỳ Mộc thì có quá nhiều điểm kỳ lạ.

 

Ra tay tàn nhẫn, hoàn toàn không bị vận mệnh trên người nàng ảnh hưởng chút nào. Rốt cuộc là vì sao?

 

Khi quan viên Quyết Quốc tuyên bố Tô Kỳ Mộc chiến thắng, Tô Kỳ Mộc vẫn chưa rời khỏi đài, mà quay nhìn về phía Vân Đài – nơi các tu sĩ Thất Trận Tông đang ngồi. Sư tôn Hạc Dương Tử và chưởng môn Mạnh Tố đều khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.

 

Sau đó ánh mắt hắn lại dời về phía Lăng Vân Tông, nơi Sở Lạc cũng đang nhìn mình. Hắn vội né tránh ánh mắt ấy, rồi mới rời khỏi đài.

 

Chỉ một trận này thôi cũng đã đủ để người xem bàn tán sôi nổi cả buổi chiều. Đến tận khi ánh nắng ngả sang chiều muộn, lượt thi đấu buổi chiều mới bắt đầu.

 

Thanh kiếm trong tay Thời Yến lấp ló ánh chớp điện, trong khi cây trường thương đen kịt không có lấy một tia sáng trong tay Sở Lạc lại khiến người ta có cảm giác kết cục đã rõ ràng ngay từ khi so linh khí bản mệnh.

 

Nhìn Sở Lạc trước mặt, Thời Yến nhớ lại lần tranh đoạt Kiếm Ý Thiếp, nàng ta đã giành được nó chỉ bằng một chiêu thần thông, khiến hắn vừa không cam tâm vừa không thể khinh thường.

 

Hắn từ từ siết chặt chuôi kiếm trong tay. Pháp thể song tu, thần thông, dị hỏa – ba yếu tố này hắn đều không hề yếu kém, vì thế tại Vạn Kiếm Cốc, hắn đã cố ý tu luyện chiêu thức khắc chế Sở Lạc.

 

Trên Vân Đài, Hồng Kiếm đạo nhân cũng trở nên nghiêm túc. Trận chiến này sẽ là cơ hội để hắn rửa hận và chứng minh bản thân.

 

 

Ánh mắt Sở Lạc dời khỏi linh kiếm trong tay Thời Yến, chuyển về chính hắn.

Không thể nghi ngờ gì, Thời Yến rất mạnh – đặc biệt là căn linh biến dị hệ Lôi hiếm thấy và có sức sát thương kinh người.

 

Nếu hắn phối hợp được với tuyệt kỹ trấn phái của Hồng Kiếm đạo nhân – “Nhất kiếm thiên khuynh” – thì uy lực thật khó tưởng tượng.

 

Nhưng Thời Yến hẳn cũng hiểu rõ, chiêu ấy tiêu hao linh lực quá lớn. Nếu không trúng ngay từ đầu thì sẽ lập tức rơi vào thế yếu. Hơn nữa, thần thông Xích Hỏa Di Hình của Sở Lạc lại là khắc tinh của chiêu ấy.

 

Vì vậy, có lẽ hắn sẽ không dùng “Nhất kiếm thiên khuynh” quá sớm. Và nếu chưa tung ra chiêu ấy, Sở Lạc cũng tuyệt đối sẽ không lãng phí cơ hội dùng Xích Hỏa Di Hình.

 

Chuông vang lên, trận chiến bắt đầu. Hai bên trên đài vẫn chưa vội ra tay. Một lúc sau, Thời Yến thử tung ra một đạo kiếm khí về phía Sở Lạc, nàng nhẹ nhàng né tránh rồi lập tức tiến công bằng thương.

 

Chớp mắt đã qua hơn trăm chiêu.

 

Một bên là kiếm tu thuần chính, một bên lại là thương pháp làm chủ, cả hai đều có tốc độ, độ chuẩn xác và sự sắc bén đến kinh người, phản ứng không ai thua kém ai.

 

Người xem trên Vân Đài đều không rời mắt khỏi trận chiến. Ngoài trừ pháp trận trên đài có thể ngăn toàn bộ linh lực dưới Kim Đan, thì đất đai, cây cối xung quanh đều bị lực xung kích từ binh khí c.h.é.m ra những khe rãnh, hố sâu.

 

Đấu pháp không nương tay. Sau nửa canh giờ giằng co, cả hai đã tiêu hao quá nửa linh lực, trên người đầy vết thương.

 

Một lần nữa, khi Lôi và Hỏa linh lực va chạm, mặt đất chấn động. Giữa đài, bùng lên một cơn bạo lôi, hai người đều khéo léo lui về hai đầu để tránh thương tổn.

 

Bụi mù cuốn lên trời. Khi khói tan, mọi người mới thấy rõ giữa đài – nơi bị bạo lôi đánh trúng – đã xuất hiện một vết nứt lớn.

 

Nhìn thấy vậy, nhiều người trên Vân Đài đều bật dậy:

 

“Ta không nhìn lầm chứ? Đó là vết nứt thật sao? Chẳng phải nghĩa là đòn vừa rồi của họ có uy lực sánh ngang Kim Đan tu sĩ ư?!”

 

“ Lôi và Hỏa linh căn đều là loại có sức phá hoại cực mạnh, hơn nữa hai người họ trông như đã chạm ngưỡng nửa bước Kim Đan từ lâu, có thể phát huy uy lực như Kim Đan cũng chẳng lạ gì!”

 

“Lứa tu sĩ năm nay toàn quái vật cả, ai cũng mạnh kinh người!”

 

Trên đài, Thời Yến đột nhiên tăng tốc.

 

“Động tác nhanh quá! Đã khó nhìn rõ chiêu thức của họ rồi!”

 

 

“Ta cũng chẳng phân biệt được ai đang chiếm ưu thế nữa!”

 

Trước tốc độ kiếm pháp nhanh đến cực hạn đó, thân hình Sở Lạc liên tục lui lại. Giữa ánh kiếm loang loáng, nàng thấy Thời Yến nhíu chặt mày, liền hiểu ngay: hắn đang ép nàng sử dụng Xích Hỏa Di Hình.

 

Nếu mất đi thần thông ấy, trước “Nhất kiếm thiên khuynh” của hắn, nàng gần như không có đường sống. Đây chính là điều mà Thời Yến đã khổ luyện trong Vạn Kiếm Cốc.

 

Trong trận chiến này, dị hỏa của Sở Lạc không phát huy được nhiều tác dụng. Hiện tại, chỉ còn thể tu bền bỉ của nàng là mối đe dọa thực sự.

 

Nhưng nếu kiếm pháp đủ nhanh để khiến nàng không thể ứng phó, thì có bền đến đâu cũng vô ích..

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận