Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 187: Chương 187
Thời Yến liếc nhìn Sở Lạc một cái, đoạn lên tiếng:
“Bất luận thế nào, chúng ta đến đây vốn là để tìm kiếm chân tướng, vẫn nên tranh thủ mau chóng rời khỏi nơi này thì hơn.”
“Rời đi thì nhất định phải rời đi rồi,” Sở Yên Nhiên đưa mắt nhìn về phía ngôi chùa trước mặt, “Vấn đề là phải rời đi bằng cách nào. Đường lên trên đã bị phong kín, tin tức cũng không thể truyền ra ngoài được, nơi này khắp nơi lại tràn ngập yêu khí.”
“Nơi này… nếu thật sự đã bị chôn vùi hơn bảy trăm năm, thì sao còn có yêu khí tồn tại được…”
“Nhất định là đại yêu đã gần ngàn năm. Không thể manh động, phải nghĩ cách liên hệ với người bên ngoài.”
Mọi người lần lượt lấy ra các pháp khí dùng để liên lạc với tông môn, đứng nguyên tại chỗ cẩn thận dò xét một hồi, lúc này mới hoàn toàn xác nhận: bọn họ thật sự đã bị cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài.
Sở Lạc dùng ngọc bài thân phận thử hai lần liền từ bỏ, Tô Kỳ Mộc ngồi một bên chẳng có động tĩnh gì.
“Vô dụng thôi,” Tô Kỳ Mộc nhận ra ánh mắt nàng nhìn sang, mở miệng, “Chúng ta đã không còn ở trong hiện thực nữa.”
Lời vừa dứt, ánh mắt của những người khác đều đổ dồn về phía hắn.
“Ngươi đã sớm nhận ra?”
“Vậy vì sao không nói sớm?”
“Tô đạo hữu, nơi này rốt cuộc là đâu?”
Nghe vậy, thần sắc Tô Kỳ Mộc không chút d.a.o động, chỉ nhàn nhạt nói: “Giới vực.”
“Giới vực?”
“Là gì cơ?”
“Tô đạo hữu, nếu ngươi đã nhìn ra nơi này là giới vực, hẳn cũng có thể tìm được đường ra chứ?” Sở Yên Nhiên nhìn về phía hắn.
“Không dễ vậy đâu,” Tô Kỳ Mộc đáp, “Tự tìm đi.”
Tiên môn Phương Nam, Đỗ Quy Mỹ và Nhạc Tri Hứa nhìn nhau.
“Nếu nơi này thực sự có đại yêu gần ngàn năm, thì tốt nhất chúng ta vẫn nên cùng nhau hành động.”
Đỗ Quy Mỹ cười nói, Nhạc Tri Hứa cũng gật đầu tán đồng.
Bọn họ đều cảm thấy Tô Kỳ Mộc chắc chắn còn nắm giữ thông tin gì đó chưa nói ra, nên theo hắn tuyệt đối không sai.
Tiên Môn Phương Bắc không có ai trả lời, Sở Yên Nhiên trực tiếp đứng dậy.
“Đỗ đạo hữu, Nhạc đạo hữu, nếu Tô đạo hữu đã nói phải tự mình tìm, thì hẳn là không thích quá nhiều người tụ tập lại. Chi bằng chúng ta chia ra tìm kiếm.”
Ánh mắt nàng ta lướt qua mặt Sở Lạc. “Như vậy cũng tốt. Nếu có ai xui xẻo thì cũng không đến nỗi kéo cả chúng ta theo.”
Dứt lời, Sở Yên Nhiên thả ra linh miêu dị thú của mình, hướng về phía ngôi chùa trước mặt đi đến. Thấy vậy, Thời Yến cũng không chút do dự, đi theo phía sau.
Hai người còn lại dù còn do dự, nhưng cũng nhanh chóng đưa ra quyết định, theo Sở Yên Nhiên và Thời Yến đi tới.
Càng đến gần chùa Viên Tịnh , khí tức xung quanh càng trở nên quỷ dị.
“Thời đạo hữu, ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?” Sở Yên Nhiên khựng bước. Thời Yến khẽ gật đầu.
“Tiếng tụng kinh.”
Khi họ đến gần , Đỗ Quy Mỹ cũng cau mày. “Chẳng lẽ bên trong còn có người?”
Tiếng kêu hoảng hốt của Nhạc Tri Hứa đột nhiên vang lên. “Mau nhìn đi! Họ biến mất rồi!”
Nghe vậy, Sở Yên Nhiên và Thời Yến lập tức quay đầu, nhưng chỗ ban nãy bốn người Sở Lạc đứng đã không còn một ai.
Phía ngoài đường phố rộng mở, người qua lại đông đúc, ngựa xe dập dìu, người gánh gồng rao bán khắp nơi.
Một tiếng tụng niệm trầm bổng lại đột ngột vang lên từ phía sau, mấy người giật mình quay lại, chỉ thấy đại môn chùa Viên Tịnh bị người từ bên trong đẩy ra.
Một vị tăng nhân cầm chổi bước tới, thấy bốn người liền chắp tay hành lễ.
“A di đà Phật, bốn vị thí chủ tới thắp hương sao?”
“Bọn họ đã biến mất rồi.” Sở Lạc ngồi tại chỗ, nhìn về đại môn chùa Viên Tịnh vẫn đóng kín.
Ánh mắt Tô Kỳ Mộc cũng nhìn về phương đó.
“Giới Vực có hai phía, một là chân thực, một là hư ảo. Chân thực thường tàn nhẫn, còn hư ảo thường vặn vẹo.”
“Ngươi nói bọn họ đã vào phía hư ảo?”
Tô Kỳ Mộc khẽ gật đầu.
“Đường ra chỉ có thể tìm giữa giới vực. Chúng ta cũng nên đi thôi,” hắn đứng dậy, “Nếu vận khí tốt, có lẽ sẽ vào được cùng một phía với họ.”
Nghe vậy, Sở Lạc trầm mặc. “Nếu vận khí không tốt thì sao?”
“Vậy thì phải chuẩn bị chiến đấu.”
Khi bốn người đến trước chùa Viên Tịnh, không có gì dị thường phát sinh.
Giữa nền đất tĩnh mịch, ngôi chùa treo ngược, ánh sáng duy nhất là từ dạ minh thạch trong tay mỗi người.
Họ đứng lặng hồi lâu, cuối cùng Tô Kỳ Mộc cất lời. “Xem ra chúng ta vào phía chân thực.”
“Vậy còn cách nào khác không...?”
Khi người khác còn đang do dự, Sở Lạc đã giơ tay đẩy cánh cửa phủ đầy bụi.
Cánh cửa gỗ lâu năm không được tu sửa, chỉ nhẹ nhàng đẩy đã đổ ầm xuống đất, hiện ra trước mắt là một viện nhỏ cỏ dại mọc đầy, mùi tanh tưởi nồng nặc xộc thẳng lên mũi.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Ta đi trước xem thử.” Sở Lạc nói.
Tô Kỳ Mộc định mở miệng nhưng chưa kịp nói gì, Sở Lạc đã cất bước tiến vào.
Vừa vào liền dẫm phải thứ gì đó, nàng cúi người nhặt lên, hóa ra là một khúc xương đùi người.
Dùng thần thức quét qua, liền phát hiện toàn viện đều phủ đầy thi cốt, chỉ vì cỏ dại rậm rạp nên khó phát hiện.
“Chắc là các tăng nhân của chùa Viên Tịnh.” Tô Kỳ Mộc không biết đã bước vào từ lúc nào.
Cung Văn và Nam Vụ theo sau.
“Nơi này hiện tại không còn âm thanh gì của sinh vật sống, nhưng vẫn phải cẩn thận, yêu khí ngày càng dày đặc, hơn nữa dường như đang cố tình quấy nhiễu thần thức của chúng ta.” Cung Văn nói.
Sau khi kiểm tra khắp viện mà không phát hiện được manh mối hữu dụng, Tô Kỳ Mộc vừa định đề nghị đi tiếp thì Nam Vụ đột ngột hô lên.
“Sở đạo hữu, ngươi bị yêu khí mê hoặc rồi sao? Mau bỏ thứ trong tay xuống!”
Ba người đồng loạt nhìn về phía nàng. Đối mặt với ánh mắt kinh dị ấy, Sở Lạc – đang cắn một khúc xương – bỗng cảm thấy có chút bối rối.
“Ta không bị mê hoặc…”
Nàng nhả ra khúc xương vẫn còn nguyên vẹn, đưa cho ba người xem. “Xương cốt nơi này có vấn đề, người thường không thể có xương cứng đến vậy.”
Nghe vậy, ba người cũng nhặt lên một khúc thử nghiệm, quả nhiên đúng như lời Sở Lạc.
“Trước kia từng nghe trưởng bối nhắc đến chùa Viên Tịnh , có nói nơi đây không tu theo chính tông Phật pháp, đi con đường khác biệt.”
Sở Lạc nói tiếp: “Nhìn tình trạng di hài này, ta đoán họ từng tu luyện rèn thể.”
“Phật tu rèn thể?”
“Nhưng mà Sở đạo hữu, ngươi cũng đâu cần phải cắn thử…”
“Cách khác chưa chắc chính xác,” Sở Lạc buông khúc xương kia xuống, “Nhưng nếu ta không thể cắn vỡ được, thì nó nhất định có vấn đề.”
Hai người còn lại vẫn hơi khó hiểu, Tô Kỳ Mộc lên tiếng: “Ngươi cũng là một thể tu đúng không?”
“Ừm hừ, bị ngươi nhìn ra rồi.”
Sở Lạc vỗ tay: “Chúng ta đi tiếp thôi.”