Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 314: Chương 314
“Chuyện này…” Sở Lạc có chút bất đắc dĩ: “Ngươi mang theo đủ linh thạch không? Cho dù có nhiều linh thạch đi nữa, cứ thế ngồi ăn ngồi tiêu cũng không được đâu. Ta thấy ngươi hình như chẳng có công việc gì đàng hoàng cả.”
Nghe nàng nói một hơi xong, biểu cảm của A Liên đã cứng đờ.
Thấy nàng im lặng không nói gì, Sở Lạc khẽ nhếch khóe môi: “Ngươi sẽ không nghĩ… ta là đại gia đấy chứ?”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Á, chẳng lẽ không phải sao? Ngươi là đệ tử tiên môn, lại thuộc hàng cao nhất—thiên tự mạch đó!”
“Cho dù có thật, cũng không tiêu cho ngươi đâu,” Sở Lạc thản nhiên: “Tìm một công việc đi, thiếu nữ.”
【Điểm hảo cảm của A Liên -1.】
Nghe thấy điểm hảo cảm bị trừ mà không dính kèm trừ điểm khí vận, khóe miệng Sở Lạc lại nhếch cao hơn chút nữa.
“Thế gian không có bữa trưa nào miễn phí, mà đã miễn phí thì mới là thứ đắt đỏ nhất.”
【Điểm hảo cảm của A Liên -1.】
“Không đổ mồ hôi thì không có thu hoạch.”
【Điểm hảo cảm của A Liên -1.】
“Ngươi định làm một phế nhân xã hội à?”
【Điểm hảo cảm của A Liên -1.】
A Liên cúi gằm đầu xuống.
“Tri kỷ à, ngươi…”
Sở Lạc nhìn bộ dạng này của nàng, lờ mờ đoán được nàng sắp nói gì rồi.
Hoặc là tuyệt giao, chia tay đường ai nấy đi; hoặc là ngại sĩ diện không nói gì, sau lưng âm thầm chửi mình keo kiệt.
Nhưng mà… tuy tăng điểm hảo cảm khó, nhưng trừ điểm thật là sảng khoái!
Thế nhưng, tình hình tiếp theo lại khiến Sở Lạc há hốc mồm.
“Ngươi có giới thiệu công việc nào vừa nhàn vừa kiếm tiền nhanh không!” A Liên ôm lấy cánh tay nàng, khóc ròng: “Cầu xin ngươi giúp ta đi, ta thật sự tìm không ra mà—”
“Ta lại quên mất,” Sở Lạc kinh ngạc: “Ngươi vốn chẳng có tí khí cốt nào cả…”
“Ngươi là tri kỷ của ta mà—”
“Được rồi được rồi, buông ta ra trước đi.” Sở Lạc rút cánh tay mình ra, rồi lấy bản đồ ra xem.
“Trước hết đến thành trì phía trước xem thử đã. Nhưng ngươi muốn tìm việc kiếm nhiều tiền mà lại nhẹ nhàng, với tu vi Trúc Cơ thôi thì không ổn đâu…”
“Ể? Ta nghe nói có thể đi cướp bóc mà?”
“Vi phạm pháp luật đấy.”
“Ngươi trước kia chẳng phải cũng làm mấy chuyện thế sao?”
“Ta không bị bắt, nhưng ngươi thì khác, ta sẽ là người đầu tiên bắt ngươi đấy.”
【Điểm hảo cảm của A Liên -10.】
Lưu Thành.
“Cái này đẹp ghê, cái kia cũng đẹp!”
“Cái này ngon nè, cái kia còn ngon hơn!”
“Gì cơ, đắt thế à? Ngươi không đi cướp luôn đi?!”
Bỏ qua A Liên đang điên cuồng mua sắm ngoài phố, Sở Lạc dừng chân trước bảng thông báo ngay cổng thành.
Thành chủ thường dán các thông cáo lớn nhỏ ở đây, cũng là nơi phần lớn tán tu đến nhận nhiệm vụ kiếm thêm.
Tuy nhiên mục đích của Sở Lạc không phải để kiếm tiền, mà là muốn xem gần đây có sự kiện kỳ quái nào xảy ra không, biết đâu bắt gặp thứ gì đó chui ra từ Thần Ma Cảnh.
Những tờ giấy dán trên bảng chồng chất không theo thứ tự nào cả, chẳng rõ nhiệm vụ nào đã hoàn thành. Sau khi đọc hết một lượt, nàng cũng không phát hiện điều gì đáng ngờ.
Vừa định rời đi thì nghe thấy vài tán tu đang trò chuyện.
“Ê, hôm qua ta còn thấy cái tin cáo về con hồ ly kia, sao hôm nay không thấy nữa rồi?”
“Chắc bị đè bên dưới rồi, có gì to tát đâu. Chẳng có tính uy h.i.ế.p gì, chẳng cần phái tu sĩ đi diệt trừ. Ta nghe nói có không ít thư sinh còn chen nhau tới cái ngọn núi hoang đó đấy, nói là muốn chiêm ngưỡng dung nhan hồ tiên. Ha ha, đúng là đọc sách đến ngu người!”
“Ta thấy họ đọc cũng chẳng phải sách nghiêm chỉnh đâu! Ha ha ha—”
“Tri kỷ——” từ xa bóng áo vàng chạy tới, trong lòng ôm một đống đồ: “Ngươi còn đứng đây làm gì? Mau xem ta đào được bao nhiêu món hay nè!”
“Ngươi mua nhiều y phục vậy, thật sự mặc hết được sao?” Sở Lạc hỏi.
“Một bộ nửa ngày, đương nhiên là đủ!” A Liên nhìn đống đồ trong lòng với vẻ trân quý: “Vì thế ta còn đặc biệt tìm được một quyển pháp thuật thay y phục cực nhanh nữa, chỉ cần chớp mắt một cái là…”
“Ể? Tri kỷ, ngươi thay y phục từ khi nào thế?!”
“Lúc ngươi chớp mắt đó.”
“Vậy thì cái pháp thuật kia của ta chẳng phải phí công…”
“Không uổng phí đâu, vì ta sẽ không dạy ngươi.”
【Điểm hảo cảm của A Liên -1.】
Sở Lạc lại phát hiện trong đống đồ nàng mua có thứ không ổn.
“Sao ngay cả nam trang ngươi cũng mua? Nữ phục không đủ thỏa mãn ngươi nữa à?”
“Đổi y phục đổi tâm trạng mà, thỉnh thoảng ta cũng muốn mạnh mẽ một chút. Nhưng ta không muốn mặc một mình, ngươi phải mặc cùng ta.”
“Ngươi chắc là khí cốt có liên quan đến quần áo sao?”
【Điểm hảo cảm của A Liên -1.】
“Cái này là gì vậy…” Sở Lạc rút ra một quyển thoại bản.
“À, ông chủ bán thoại bản nói cái này gần đây hot lắm, hot nhất luôn á. Hơn nữa ông ấy còn nói ta xinh đẹp, nên tính rẻ cho ta.” A Liên đỏ mặt nói.
Sở Lạc im lặng một lúc: “Vậy bao nhiêu linh thạch?”
“Ông ấy giảm thẳng cho ta năm phần, chỉ còn một khối thượng phẩm linh thạch thôi!”
“Vậy tất cả đống ngươi mua là bao nhiêu?”
“Một trăm thượng phẩm linh thạch!”
Nhìn vẻ mặt hóa đá của Sở Lạc, vai A Liên run lên không ngừng, cười ha hả: “Ngươi ghen tị rồi đúng không! Loại thân thiện bẩm sinh như ta đâu phải ai cũng có được!”
Một lát sau, lại thấy Sở Lạc thở phào nhẹ nhõm.
“Ể? Tri kỷ ngươi sao thế?”
Sở Lạc vỗ ngực: “May mà không phải tiêu tiền của ta, không thì giờ này ta đã đến phủ thành chủ rồi.”
“Lạ thật, nghe không hiểu.”
“Không sao không sao, đời người quan trọng nhất là vui vẻ.” Nói rồi, Sở Lạc định trả lại thoại bản, nhưng ánh mắt chợt dừng lại ở hai chữ hồ tiên trên bìa.
Nàng lại quay đầu nhìn về phía bảng thông báo, lần này dùng pháp thuật nhìn xuyên qua, dễ dàng thấy được tờ cáo thị bị đè dưới cùng, viết về nữ hôg ly ở núi hoang
Trên đó có ghi, tuy trong núi hoang xuất hiện hồ nữ, nhưng chưa từng làm hại ai, nên phần thưởng là 0 linh thạch
Chả trách chẳng ai chịu nhận.
Chỉ có điều, mấy gã thư sinh kia cũng thú vị đấy, đi một chuyến cũng không tệ.
Nghĩ vậy, Sở Lạc dùng linh lực rút tờ cáo thị hồ nữ ra.
“Tri kỷ, tri kỷ! Không đủ không gian chứa đồ nữa rồi, ngươi giúp ta mang vài thứ nhé—” tiếng A Liên lại vọng tới từ phía sau.
Sở Lạc quay lại đón đồ từ nàng, bỗng ánh mắt lóe lên.
“Phải rồi, ngươi chẳng phải đến để khảo sát giá cả à? Kết quả đâu?”
【Điểm hảo cảm của A Liên -1.】
“Còn nữa, ngươi không chỉ lo mua sắm chứ, có tìm thử xem có công việc nào phù hợp không?”
【Điểm hảo cảm của A Liên -1.】
A Liên bất chợt nhìn thấy tờ cáo thị trong tay Sở Lạc, lập tức đứng thẳng người dậy: “Có rồi!! Công việc mới của ta chính là cái này!!”
“Hở?”
“Ngươi chẳng nói miễn phí mới là đắt nhất sao? Ngươi xem, cái này thưởng là 0, vậy nhất định là nhiều nhất rồi! Tri kỷ, chúng ta sắp phát tài rồi đó—”