Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 315: Chương 315
Ngọn núi hoang.
A Liên rón rén bước theo sau Sở Lạc, mắt đảo quanh cảnh vật xung quanh không ngừng.
“Tri kỷ, ngươi nói xem, hồ nữ kia là yêu hay là quỷ, cảnh giới thế nào, thật sự sẽ không hại người chứ? Nếu lát nữa nàng ta từ trong rừng lao ra, nhất định ngươi phải chắn trước cho ta đó…”
Sở Lạc đưa ngược lại tờ thông cáo về hồ nữ cho nàng xem.
“Ngươi nhìn kỹ đi, trên đó viết rõ hồ nữ chỉ xuất hiện vào ban đêm, chúng ta chỉ là tình cờ đến đây, tiện thể đi dò la chút thôi.”
Tay A Liên vẫn còn run nhè nhẹ: “Nhỡ… nhỡ đâu nàng ta để ý đến bộ y phục ta đang mặc, muốn cướp giữa ban ngày thì sao?”
“Vậy thì đưa cho nàng ta đi.”
【Hảo cảm của A Liên -1】
“Ta không đồng ý! Ta sẽ dùng cả sinh mệnh để bảo vệ y phục của mình!”
Đột nhiên thấy Sở Lạc phía trước dừng bước, giọng A Liên cũng run lên: “Gì… gì vậy?”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Phía trước có người.” Thấy A Liên đang âm thầm lùi lại, Sở Lạc bèn bổ sung: “Phàm nhân thôi.”
“Ể?” A Liên ló ra từ sau lưng Sở Lạc, đưa mắt nhìn về phía trước: “Nhìn cách ăn mặc của họ… hình như là mấy thư sinh trong thoại bản?”
“Ngươi xem cái thoại bản kia rồi?”
A Liên gật đầu: “Xem qua mấy trang, hình như là chuyện mấy thư sinh gặp hồ tiên trên núi hoang, rồi xảy ra vài chuyện… khó nói. Aii, kiểu cốt truyện này xưa như trái đất rồi, thật không hiểu sao lại có thể nổi đến thế…”
“Phải rồi, chuyện trong thoại bản giờ đã thành thật, không nổi mới là lạ.” Sở Lạc chậm rãi nói.
A Liên nghe vậy như bừng tỉnh: “Phải ha! Hóa ra là chuyện trong thoại bản thành thật, bảo sao lại có nhiều thư sinh đến vậy, ai nấy đều mong gặp gỡ kỳ duyên. Tiếc thật đó, chúng ta đâu phải thư sinh, thậm chí còn không phải nam nhân nữa, tiếc thật tiếc thật, muốn gặp kỳ duyên cũng bó tay rồi.”
Sở Lạc vừa nghe nàng lẩm bẩm vừa nhìn về phía nhóm thư sinh định nghỉ lại đêm ở đây, bỗng một bộ y phục nam chắn ngang tầm mắt nàng.
Quay đầu lại, chỉ thấy A Liên nhướng mày, cười tủm tỉm nói: “Mặc vào đi, bây giờ chúng ta chính là nam nhân rồi…”
“Giờ ngươi không sợ hồ nữ nữa à?”
A Liên đã thay xong y phục, tóc cũng buộc lại gọn gàng.
“Tri kỷ, ngươi nói xem hồ nữ chọn thư sinh để gặp gỡ là dựa vào gì? Chọn mặt ư?”
“Hay là… đêm nay chúng ta cũng ở lại đây đi?”
Nụ cười trên mặt A Liên khựng lại: “Thôi bỏ đi thì hơn, chẳng phải dưới chân núi lúc nãy có một quán trọ đó sao? Người ta sinh ra là để nằm giường mà ngủ, ta không muốn nửa đêm còn vạ vật ở nơi đồng hoang rừng vắng này đâu.”
Sở Lạc nhận lấy bộ y phục A Liên đưa, ánh mắt lại nhìn về phía nhóm thư sinh kia.
Gan còn to hơn cả tu sĩ, đúng là nhân tài… Thôi thì lưu lại một ít tóc ở đây phòng bất trắc còn hơn.
Lúc đến đây, Sở Lạc cũng đã chú ý đến quán trọ kia — có không ít nho sinh trọ lại trong đó. Nếu nàng và A Liên cải nam trang hành động thì sẽ tránh được rất nhiều phiền toái.
Nàng thi triển thuật pháp thay đổi khí tức, để mọi người xung quanh đều cảm nhận được một luồng khí phách chính khí của bậc nam tử, sau đó cũng dùng pháp thuật tương tự lên người A Liên.
Quán trọ đông người, khói lửa nhân gian dày đặc, không khí cũng náo nhiệt hơn. A Liên, giờ đã cải trang thành nam tử, chẳng mấy chốc đã hòa nhập được với mấy thư sinh đang ngồi trò chuyện ngoài sân. Còn Sở Lạc thì trở về phòng, bày xuống kết giới rồi mới lấy ngọc bài thân phận ra.
Truyền Âm Phù.
Liễu Tự Diêu: Có việc gì?
Sở Lạc: Chuyện ta nhờ ngươi, chẳng lẽ ngươi không làm được cái nào sao…
Liễu Tự Diêu: Đưa tiền.
Sở Lạc: Viết giấy nợ.
Liễu Tự Diêu: Đã báo tin cho mọi người, bảo họ để mắt tới tình hình của Thời Yến. Còn cái tên Trác Ngốc Ngếch mà ngươi quan tâm thì vẫn luôn theo hắn tìm kiếm vật trong Thần Ma Cảnh, có chuyện gì thì hỏi thẳng hắn là được rồi.
Sở Lạc: Có thể giúp ta kéo Trác Ngốc Ngốc ra được không, đừng để hắn bám lấy Thời Yến nữa.
Liễu Tự Diêu: Yên tâm, Chu Mặc Du cũng ở đó, ngươi có thể nhờ hắn để mắt đến Trác Ngốc một chút. Dù sao bây giờ đi theo nhóm vẫn là an toàn hơn.
Nghe những lời này, Sở Lạc nhớ lại việc năm xưa Hồng Kiếm đạo nhân đồng ý cho Trác Nhất quay lại đội Lôi Đình với kỳ hạn một năm, không ngờ lại đúng dịp gặp phải việc Thần Ma Cảnh bạo phát, đành tạm thời gác lại.
Nàng gửi truyền âm cho Chu Mặc Du, nhờ hắn trông coi Trác Nhất, đừng để hắn ở riêng với Thời Yến, đối phương cũng rất thoải mái đồng ý.
Sau đó lại gửi truyền âm cho Hồng Kiếm đạo nhân, bảo lão ta trông coi Thời Yến cẩn thận một chút, kết quả bị mắng cho một trận.
Xong xuôi mọi việc, Liễu Tự Diêu lại gửi thêm một tin nữa.
Liễu Tự Diêu: A Liên mà ngươi muốn tra, tên thật là Bách Lý Liên, nhà làm ăn buôn bán linh dược, cũng khá giàu. Tùy tiện lấy ra trăm viên linh thạch thượng phẩm đối với nàng mà nói chẳng phải chuyện gì ghê gớm. Chỉ là tư chất kém, không đủ khả năng kế thừa gia nghiệp nên nhà họ Bách Lý để mặc nàng lang bạt làm tán tu trong tu chân giới, không coi trọng cho lắm. Nhưng nếu nàng muốn lấy linh thạch từ gia tộc, chỉ cần không quá mức thì vẫn được đáp ứng.
Sở Lạc: Vậy là phú nhị đại à?
Liễu Tự Diêu: Ngươi chẳng phải mới có một ngày đã kết giao thành bằng hữu với người ta rồi sao? Nhiều nghi ngờ như vậy, sao lúc đầu còn chủ động kết bạn?
Sở Lạc: Được rồi, ta biết rồi.
"Dù là vì nhiệm vụ mà làm quen, nhưng đã là bạn thì nên nghiêm túc đối đãi..."
Sau khi nắm rõ thông tin, Sở Lạc lại xem thêm một hồi quyển trục ghi chép các vật phẩm Thần Ma Cảnh bị thất lạc, rồi mới bước ra ngoài.
Lúc này thấy đại sảnh tầng một vô cùng náo nhiệt.
"Ha ha ha, Liên huynh tửu lượng không được rồi, mới uống vài chén đã gục!"
"Đúng đó Liên huynh, vừa rồi huynh còn hào khí ngất trời nói sẽ chuốc ngã cả đám bọn ta, kết quả chẳng ai bị gì, còn huynh thì tự gục trước, thật là không trượng nghĩa!"
Tiếng xôn xao nổi lên khắp nơi, A Liên giả trai nằm úp mặt xuống bàn chợt bật dậy: "Không trượng nghĩa cái gì chứ! Tửu lượng của ta không bằng, nhưng tửu lượng của bằng hữu ta thì khác nha! Hắn không chỉ có thể uống gục các ngươi, thêm trăm người nữa cũng không thành vấn đề!"
Thấy cảnh đó, sắc mặt Sở Lạc tối sầm.
Hừ, vừa mới định đối đãi tử tế với ngươi cơ đấy.
Sở Lạc xoay người trở về phòng, giọng A Liên lại vang lên phía dưới:
"Bằng hữu! Ở đây nè!"
Nàng ngoái đầu nhìn lại, thấy A Liên đang vui vẻ vẫy tay gọi mình.
"Vị này là bằng hữu của Liên huynh sao? Vừa rồi ta còn nghi ngờ, vị lang quân này thoạt nhìn không giống người thường, biết đâu là đại quan trong triều đình..."
"Xì… ánh mắt dữ dằn ghê… Chắc là người trong Hình Bộ nhỉ…"
"Đại quan? À đúng đúng đúng," A Liên lại gọi với lên: "Bằng hữu, mau lên đây chuốc ngã bọn họ đi!"
Thấy Sở Lạc có vẻ không mấy hứng thú tham gia, nàng lại truyền âm nhỏ nhẹ: "Tình báo, tình báo đó. Mấy người này biết không ít chuyện về hồ nữ, muốn nghe thì phải tạo mối quan hệ tốt với họ trước."
Nghe vậy, Sở Lạc mới bước xuống lầu. Có lẽ thật sự tưởng nàng là quan triều đình nên mấy thư sinh đều ngồi nghiêm túc, thậm chí trong mắt vài người còn có vẻ nịnh bợ.
Sở Lạc xách bình rượu, truyền âm cho A Liên: "Ngươi thật sự nghĩ ta có thể chuốc gục cả trăm người à?"