Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 218: Chương 218
“Là thế này, Trác Nhất đã bái sư, sau này sẽ không theo chúng ta chạy đông chạy tây nữa, người còn lại là tân binh của Lôi Đình tiểu đội.”
Lôi Thừa Chí vừa nói vừa đưa ra mười bốn viên linh thạch hạ phẩm.
“Vẫn là mười bốn người, không thừa không thiếu.”
Vừa dứt lời, một Kim Đan tán tu trong nhóm liền nhận lấy linh thạch, trên mặt hiện lên nụ cười khó hiểu.
“Đội trưởng Lôi, lời không thể nói bừa đâu, làm sao bọn ta biết ngươi nói thật hay bịa chuyện gạt chúng ta?”
“Biết đâu chờ chúng ta rời khỏi nơi này, tên ngốc cao lớn kia lại từ đâu nhảy ra chui vào Quỷ Cảnh, vậy chẳng phải các người bớt được một phần linh thạch sao?”
“Đúng đấy, huống chi ngươi cũng chẳng cần lấy lý do bái sư để lừa bịp chúng ta. Cái gã cao kều ấy mà thật có người chịu thu nhận, thì đã chẳng theo các ngươi lang bạt cầu sinh làm gì!”
Mấy người thi nhau buông lời, trong lòng Lôi Thừa Chí hiểu rõ, đành móc thêm một viên linh thạch hạ phẩm nữa đưa ra.
“Coi như ngươi thức thời, đi đi đi, nhớ kỹ nhé, một viên linh thạch cho một mạng người, các ngươi chỉ được vào Quỷ Cảnh trong ngày cuối cùng thôi đó.”
Lôi Thừa Chí ậm ừ ứng phó đôi câu, rồi mới quay về đội ngũ.
Bách Xuyên Sơ Yên nhíu mày, khẽ giọng nói: “Bọn chúng rõ ràng là cố tình tống tiền!”
“Biết làm sao được,” nữ tu trong đội là Vân Nhược Bách lạnh nhạt nói, “nói lý với chúng, chúng sẽ nói nắm đ.ấ.m với chúng ta. Đánh không lại, chỉ có thể nhịn thôi.”
“Được rồi được rồi, chúng ta còn phải ở đây chờ nhiều ngày nữa,” Lôi Thừa Chí xua tay, “mau hạ trại đi.”
Xung quanh có rất nhiều khách điếm, mấy ông chủ mở quán còn tự mình đứng ngoài rao gọi, nào là trong phòng có tụ linh trận, phòng ngự trận gì đó, thổi phồng đến tận mây xanh, mà giá cả cũng lên tới trời.
Nhưng với tiểu đội Lôi Đình, khoản tiền này nhất định phải tiết kiệm. Họ đều mang theo vật dụng dựng trại, động tác rất thuần thục.
Sở Lạc từng thấy trong Lăng Vân bảo khố có pháp khí luyện thành hình nhà, nhưng thứ này chế tạo vốn tốn kém, giá thành cũng quá cao, với tán tu mà nói, cả đời có khi chưa từng nghe nói tới.
Sau khi giúp đỡ dựng trại xong, Sở Lạc đi về phía khu phong tỏa, định hỏi người trong đó bao lâu nữa mới ra ngoài.
Nhưng nàng mới đến gần, liền nghe tiếng quát tháo từ tám vị Hộ Pháp:
“Tiểu nha đầu, ngươi muốn gây chuyện à!”
“Mau lăn về, đừng chọc cho đệ tử tiên môn ghét bỏ, rồi lại vạ lây sang bọn ta!”
Sở Lạc khó hiểu liếc nhìn họ, rồi vẫn tiếp tục bước về phía phong tỏa.
Lập tức có một Kim Đan tán tu đứng bật dậy, hằm hằm định lôi nàng lại, nhưng ngay sau đó lại thấy Sở Lạc và một tu sĩ trong khu phong tỏa hành lễ với nhau.
Tán tu Kim Đan kia chớp mắt, chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Kỳ quặc thật, không phải đám đệ tử tiên môn này xưa nay luôn kiêu ngạo, khinh rẻ bọn tán tu bọn hắn lắm sao?
Lại thấy Sở Lạc nói chuyện với đệ tử tông môn kia mà người nọ không hề tỏ vẻ khó chịu hay khinh thường, tên tán tu kia liền cụp đuôi lui về.
“Mấy người nói xem, có phải đệ tử mấy tông môn lớn này đều trọng sắc không?”
“Ham sắc đẹp? Cũng chẳng đúng nhỉ, người tu đạo chúng ta chẳng phải đều lấy vô dục vô cầu làm tôn chỉ sao?”
“Biết sao được, ai mà ngờ tân binh tiểu đội Lôi Đình này tuổi còn nhỏ mà gan lại to thế chứ.”
Sau khi hỏi xong tình hình với đệ tử trông giữ của Lăng Vân tông, Sở Lạc quay trở lại. Lần này, tám vị Hộ Pháp không nói gì thêm, chỉ nhìn nàng đầy vẻ kỳ quái.
Sau hai ngày tu luyện ở đây, lối ra Quỷ Cảnh bắt đầu có động tĩnh. Đệ tử bốn đại tiên môn tiến vào trước đó cuối cùng cũng ra ngoài.
Lúc ấy là chạng vạng, mới vừa có chút động tĩnh, đám tán tu ngoài phong tỏa đã chen chúc vây quanh, tò mò nhìn vào trong.
Tuy chưa thể lập tức vào Quỷ Cảnh, phải đợi đám tiên môn rút đi mới đến lượt bọn họ, nhưng được nhìn ngắm mấy vị tu sĩ cao cao tại thượng mà ngày thường chẳng thể tiếp xúc cũng đã thấy mãn nguyện rồi.
Người Lôi Đình tiểu đội cũng len vào đám đông, nhìn vào trong.
“Đệ tử đại tông môn đúng là giữ thể diện, ở trong Quỷ Cảnh nhiều ngày như vậy mà người vẫn sạch sẽ.”
“Họ có tiền mà, cùng một kiểu y phục có thể mua mấy bộ, hơn nữa nhiều pháp y có phòng ngự, thật ghen tị. Không biết bao giờ bọn ta mới có thể mặc pháp y nữa…”
“Trác Ngốc Ngốc giờ chắc đã mặc pháp y rồi nhỉ, sau này có khi hắn cũng được phái đi vào Quỷ Cảnh, đến lúc ấy không còn phải trông ngóng bên trong nữa, mà sẽ thành người được ngóng trông.”
“Thế cũng tốt mà… Ơ, Sở đạo hữu đâu rồi?”
“Hình như nàng không lại đây, chắc không thích tụ tập xem náo nhiệt.”
Ở phía bên kia, nhóm đệ tử Lăng Vân tông vừa ra khỏi Quỷ Cảnh đang chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhìn thấy Sở Lạc đang đứng chờ.
“Sở sư muội, sao muội lại ở đây, là do chưởng môn phái tới làm nhiệm vụ sao?” Một đệ tử thi hành pháp lệnh có quen biết với nàng lên tiếng hỏi.
Nghe vậy, Sở Lạc gật đầu: “Nhưng nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi… có điều, các huynh có lẽ sắp nhận nhiệm vụ mới đấy.”
“Hả?”
Tên đệ tử ấy còn chưa hiểu đầu đuôi ra sao, thì bên cạnh hắn, các đồng môn đã đồng loạt lấy ngọc bài thân phận ra.
Tin tức từ tông môn mới truyền tới, tất cả bọn họ vừa ra khỏi Quỷ Cảnh liền được phân nhiệm vụ trừ yêu tiếp theo.
Trong phút chốc, chưa kịp thở phào họ đã đồng loạt than thở.
Tên đệ tử pháp lệnh nhìn xong ngọc bài, nhíu mày.
“Sao dạo này yêu tộc xuất hiện nhiều thế, chẳng lẽ tân yêu đế định khơi mào chiến tranh?”
“Hồng Kiếm đạo nhân đã tiến vào yêu vực tìm yêu đế rồi, chắc đến bản Thượng Vi nguyệt báo tháng sau sẽ có một loạt tin chấn động.” Sở Lạc nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Tên đệ tử ấy lại hỏi: “Đúng rồi Sở sư muội, muội đợi ở đây là có việc gì sao?”
Sở Lạc đang định nói thì thấy nhóm đồng môn lại xôn xao.
“Có chuyện gì thế?”
“Nhiệm vụ lại đổi rồi?!”
Nghe thế, vị đệ tử pháp lệnh kia vội lấy ngọc bài ra xem.
“Chuyện gì vậy?” Sở Lạc hỏi.
Xem xong nội dung trong ngọc bài, đệ tử kia cnghi hoặc.
“Tông môn bảo chúng ta tạm thời hủy bỏ hành trình kế tiếp, lập tức tới Tinh Vân thành hỗ trợ tu sĩ của Thượng Vi tông.”
“Tinh Vân thành xảy ra chuyện rồi sao?” Tim Sở Lạc chợt thắt lại.
“Trong thông báo không nói rõ, nhưng có vẻ không quá cấp bách. Nhiệm vụ bị điều chỉnh chắc là do hiện giờ chúng ta đang ở gần Tinh Vân thành.”
Trong nội bộ Lăng Vân tông, có người lên tiếng chỉ đạo:
“Mọi người cứ nghỉ ngơi tại chỗ một đêm, sáng mai sẽ lên đường tới Tinh Vân thành.”