Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 328: Chương 328

“Ta chắc chắn nàng là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời này.”

“Bởi vì cha mất cách đây hai năm, nên mẫu thân rất mong ta có thể trưởng thành thật nhanh. Năm nay ta đỗ tú tài, liền lập tức chuẩn bị cho kỳ hội thí sang năm. Ta bị nhốt trong thư phòng, không được phép ra ngoài, mỗi ngày chỉ có thể đọc sách làm văn, chỉ  trong ba bữa cơm mới được thả lỏng đôi chút.”

“Việc hồ tiên xuất hiện, đối với ta mà nói, chính là sự cứu rỗi.”

“Khi ta đọc sách, nàng sẽ dọn dẹp phòng ốc bên cạnh; khi ta làm văn, nàng sẽ mài mực cho ta; lúc ta mệt, cùng nàng trò chuyện đôi câu, nàng luôn kể những câu chuyện về yêu tinh quỷ quái, khiến cuộc sống nhàm chán cũng trở nên thú vị. Ngày qua ngày trôi đi như thế, ta biết mình sẽ không thi đỗ, ngay từ đầu đã không thể đỗ.”

“Mẫu thân luôn nghĩ rằng trong nhà có một tú tài là điều đáng tự hào, nhưng thật ra con trai bà ta chẳng thông minh như vậy.”

“Hồ tiên nói, không sao cả, ta nhất định sẽ đỗ, nàng sẽ giúp ta.”

“Hồ tiên thật đẹp…”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Cuối cùng ta cũng chạm được vào nàng, là cảm giác chân thật. Ta chạm vào gương mặt nàng, nàng trong gương mỉm cười với đôi mắt cong cong, quả nhiên vẫn đẹp như trong mộng, y hệt không khác chút nào.”

“Ta sẽ c.h.ế.t sao? Ta sẽ c.h.ế.t thật sao?”

“Nếu có thể cùng nàng c.h.ế.t đi, ta vẫn sẽ mãn nguyện.”

“Không được, không được nói mấy lời xui xẻo này. Chúng ta phải sống tốt bên nhau. Chúng ta từ trước đến nay luôn là một đôi thần tiên quyến lữ khiến thế gian ghen tị.”

“Nương tử, ta phải làm gì đây? Có tiếng động ngoài cửa sao? Là mẫu thân ư? Kỳ thi hội sắp tới rồi sao?”

“Còn nửa tháng nữa là tới kinh thành, thời gian này đành uất ức nương tử một chút… nhưng nàng vẫn thấu tình đạt lý như vậy.”

“Viết lại câu chuyện của chúng ta cho người khác đọc ư? Đã là yêu cầu của nương tử thì ta tất nhiên sẽ không từ chối. Nhưng trong lòng ta lại vô cùng tức giận, chỉ cần nghĩ đến việc Thái Đình nhìn thấy sự dịu dàng của nàng, ta liền muốn móc mắt hắn ra.”

“Đúng đúng đúng, hắn là bạn đồng học thân thiết nhất của ta, ta không thể làm vậy. Nhưng hôm nay hắn không chỉ đọc câu chuyện ta viết, mà còn nhìn chăm chăm vào nàng. Hắn đương nhiên không thấy được gương mặt nàng, nhưng hành động đó cũng khiến ta nổi giận.”

“Nương tử dường như lại trưởng thành hơn một chút, thật tốt quá, chúng ta sắp được gặp nhau thật rồi phải không!”

“Thân thể ta ư? Không sao cả, ta nguyện c.h.ế.t vì nàng.”

Sở Lạc lật tiếp một trang sách, chỉ thấy kín đặc những chữ “chết” viết bằng m.á.u người.

“Chết! Chết! Đi c.h.ế.t đi!”

“Nương tử là của một mình ta, không cho phép ngươi nhìn nàng! Chết! Thái Đình đi c.h.ế.t đi!”

“Khoan đã… Đây là… Ta… Ta đã g.i.ế.c người sao…”

“Thái huynh, huynh tỉnh lại đi… tỉnh lại đi mà… Ta sai rồi… xin lỗi, ta sai rồi…”

Sở Lạc lại lật thêm một trang, cũng là một trang đầy chữ “chết” viết bằng m.á.u người, chỉ là lần này nét chữ càng thêm vặn vẹo điên cuồng, có chỗ m.á.u đã thấm đẫm giấy.

“Có người thấy rồi sao? Không sao cả, g.i.ế.c là được.”

“Tại sao lại là mẫu thân? Tại sao mẫu thân lại đi theo? Không không không, dựa vào đâu bà phải chịu tội thay? Là Thái Đình đáng chết! Là hắn đáng chết!!”

“Phải đi ăn thịt những kẻ dám mơ tưởng tới nương tử sao? Nhưng ta không muốn rời xa nàng… Được, vậy chúng ta cùng đi.”

Đọc xong trang cuối cùng, A Liên cũng vừa đến trước cửa.

 

“Tri kỷ, ta lục trong bếp thấy hai thứ kỳ lạ, ngươi xem có dùng được không.”

Sở Lạc giơ tay mở cửa, A Liên bước vào, một tay cầm bột thuốc, tay kia cầm một xấp giấy.

“Cái này giống như là mê hương, uống vào sẽ khiến người ta mê man,” A Liên đưa đồ cho nàng, “chắc là dì Thẩm giấu, ủa? Bà ấy muốn đánh ngất ai vậy?”

“Chắc là bỏ vào đồ ăn thức uống,” Sở Lạc hỏi: “Trước đây ngươi ăn đồ bà ấy nấu có thấy gì lạ không?”

Nghe vậy, A Liên gãi đầu: “Tri kỷ, ngươi chẳng phải cũng ăn sao?”

“Thứ thuốc này chỉ có tác dụng với người thường, với ta thì chắc chắn vô hiệu.” Sở Lạc giấu đi chuyện thể chất đặc biệt của mình.

“Ta ăn cũng không thấy gì kỳ lạ mà. Hồi nhỏ ta hay tiếp xúc với thảo dược, nếu bà ấy bỏ thuốc vào đồ ăn thì ta không thể không nhận ra.”

Sở Lạc  ngừng lại, quả thực A Liên xuất thân từ gia tộc linh dược, dù tư chất kém thế nào cũng vẫn nhạy cảm với chuyện này.

“Vậy, bà ấy không định hạ thuốc ngươi, mê hương này là chuẩn bị cho ai?”

Sở Lạc suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhớ đến tờ giấy tìm được trên người dì Thẩm.

“Bà ấy đã tìm các thư sinh trong quán trọ để hỏi chữ, ghép lại ra được manh mối ‘cái c.h.ế.t của Tề Lễ’, cho nên bà ấy biết trước Tề đại nhân sẽ gặp nạn. Vậy nên mê hương này có thể là chuẩn bị cho hung thủ. Nếu làm hung thủ mê man, lỡ mất thời cơ ra tay, thì Tề Lễ sẽ được an toàn hơn.”

“Bà ấy muốn cứu Tề Lễ sao?”

Nghe Sở Lạc nói vậy, A Liên lại đưa xấp giấy kia ra: “Còn cái này cũng là của dì Thẩm, ta xem qua một chút, toàn là những lời điên dại.”

Sở Lạc cầm lấy, vừa nhìn đã thấy đó là những dòng nguyền rủa cuồng loạn, nét chữ giống hệt với quyển lúc nãy nàng mới đọc.

“Không cho các ngươi nghĩ tới hồ tiên! Nương tử là của một mình ta, chỉ mình ta!!”

“Các ngươi đều phải chết!!”

“Ha ha ha, truyện thành thật ư? Vậy thì thành thật đi! Nhưng thứ thành thật không phải là quyển trong tay các ngươi, mà là câu chuyện ta sắp viết tiếp đây!”

Sở Lạc lật tiếp, chương một và chương hai giống hệt như trong quyển Hồ Tiên Dạ Thoại, đều là giấc mộng của hồ tiên và chuyện Tề Lễ làm chủ khảo. Nhưng đến chương ba, phong cách bỗng chuyển biến dữ dội.

Tề Lễ chết, Nghiêm Trí chết, Thường Tiền chết, Viên Hồng chết…

Đến cuối cùng, các thư sinh lên núi hoang tìm hồ tiên g.i.ế.c lẫn nhau, nơi hoang vu biến thành một biển m.á.u xác người, tất cả đều trở thành tế phẩm cho nhục thân của hồ tiên.

Kết cục truyện, hồ tiên cuối cùng cũng có được thân xác, bước qua biển xác m.á.u đi về phía hắn, họ  có thể trở thành phu thê chân chính, vĩnh viễn ở bên nhau.

Đọc xong, Sở Lạc đứng yên hồi lâu không nói một lời.

A Liên xem xong cũng đờ ra, sau đó liền cất tiếng: “Người này trúng độc nặng thật.”

Đợi mãi vẫn không thấy Sở Lạc đáp lời, nàng bèn nghiêng đầu nhìn sang, giơ tay phất phất trước mặt nàng.

“Tri kỉ, lại thất thần rồi sao?”

“Còn ở đó không?”

“Xong rồi, ngươi cũng bị hồ nữ kia câu mất hồn rồi phải không!”

Sở Lạc bỗng hoàn hồn, sắc mặt nghiêm túc: “Ta nghĩ ra rồi.”

“Ngươi nghĩ ra điều gì rồi?” A Liên ngơ ngác hỏi.

Sở Lạc khẽ gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Không có hình dạng thực thể, nên mới không bị ghi chép trong quyển trục. ‘ Tơ Dục Mộng Tình ’—trên người nó nhất định có một loại năng lực khiến kẻ khác khuất phục. Hành sự âm thầm không tiếng động, lại có thể khiến chuyện trong thoại bản trở thành hiện thực… Trên đời này, e rằng thật sự tồn tại một loại năng lực như thế.”

Nàng nhíu mày, chậm rãi nói ra hai chữ: “ Ngôn linh”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận