Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 192: Chương 192

Trên cây đào, một con linh miêu lông trắng đang lười biếng l.i.ế.m móng. Dưới gốc đào, một nữ tử vận y phục màu xanh tựa người vào lòng một nam tử  Phật tu trẻ tuổi.

“Phù sinh như mộng, hoan lạc được mấy lần.”

Trong tay nàng là một thẻ sâm nhân duyên.

“Ngươi đã đến đây, chính là đại cát đại lợi. Phật Tổ thích ngươi đấy.”

Vị tăng nhân trẻ tuổi mang dung mạo tuấn tú, đôi mắt rũ xuống, nụ cười nhàn nhạt tựa như thần tiên bước ra từ tranh vẽ.

“Phật Tổ thích ta?”

Nghe vậy, nữ tử cũng bật cười.

“Nhưng Phật Tổ sao có thể thích một con yêu xà như ta được? Vậy người là vị Phật nào? Ta chưa từng nghe qua.”

Tăng nhân trẻ khẽ cong môi. Là Phật Đồ Tru.”

“Phật Đồ Tru... chưa từng nghe nói, chắc chắn là ngươi đang gạt ta.”

“Người xuất gia không nói lời dối trá.”

“Nhưng U Bàn từng nói, các ngươi tuy là tăng nhân nhưng lục căn chưa tịnh, rất có thể lại giỏi lừa yêu đấy.”

“U Bàn là ai?”

“Hắn là người, là một đạo sĩ, hiểu biết nhiều chuyện thế gian, hôm qua còn đến thăm ta nữa.”

“Đạo tu?” Vị tăng trẻ khẽ nhướng mày, trong đáy mắt hiện lên một tia châm biếm. “Một đạo tu mà lại kết giao với yêu?”

“Tại sao không thể kết giao với yêu?” Nữ tử áo lục nhìn hắn đầy nghi hoặc. “U Bàn còn được yêu nuôi lớn nữa kìa. Người lớn nhanh thật, ta nhớ lúc trước hắn còn nhỏ xíu, vậy mà mới hơn mười năm đã cao hơn cả ta rồi.”

Tăng nhân trẻ không đáp ngay mà hỏi lại: “Vậy đạo trưởng U Bàn hiện đang ở đâu?”

“Trên núi đấy, nhưng ngày mai hắn sẽ rời đi du ngoạn. Ta đã hứa sẽ tiễn hắn, nên hôm nay phải về sớm, không thể chơi với ngươi nữa.”

Vừa nói, nữ tử áo lục đứng dậy, định trèo tường rời đi thì lại bị vị tăng bên cạnh giữ tay lại.

“Này.”

Hắn đưa cho nàng xem một quẻ sâm.

“Quẻ hôm nay chỉ có hiệu lực trong chùa Viên Tịnh, nếu ngươi rời khỏi đây, sẽ không còn cát lợi nữa.”

“À? Vậy ta phải làm sao đây!”

“Có vẻ hôm nay ngươi chỉ có thể ở lại chùa Viên Tịnh thôi, đợi mai rồi rút quẻ mới.”

“Vậy thì ta không thể tiễn U Bàn được rồi…”

“Chẳng phải ngươi vẫn luôn tò mò tình yêu nam nữ là gì sao? Hôm nay nếu ở lại, ta có thể nói cho ngươi biết… tình yêu giữa người với người là như thế nào.”

Nghe đến đây, Sở Yên Nhiên và Thời Yến đã có thể xác định rằng tên tà tăng này đang cố dụ dỗ một yêu xà nữ chưa từng tiếp xúc với nhân thế.

Sau đó là vài đoạn đối thoại sỗ sàng khó nghe, hai người không tiếp tục nghe nữa mà quay về Đông viện.

Trên đường về, Thời Yến rất có hứng thú với đạo tu mà nữ yêu kia nhắc tới.

“U Bàn... liệu có phải là chủ nhân của động phủ đó không? Vị đạo tu này được yêu  nuôi lớn, thân quen với yêu, nghe giống tán tu, nhưng trong số những kiếm tu có tiếng, chưa từng nghe ai tên U Bàn.”

Sở Yên Nhiên cũng trầm ngâm suy nghĩ.

“Rõ ràng giờ chúng ta đang ở chùa Viên Tịnh của quá khứ, ngày mai quay lại lần nữa, biết đâu có thể gặp được vị đạo tu ấy.”

“Mọi đáp án có lẽ đều nằm trên người đạo tu đó.”

Không lâu sau khi nhóm Sở Lạc thoát hiểm, họ phát hiện trong đống đổ nát và bụi cỏ ngoài Phật đường thỉnh thoảng lại có xà yêu bò qua.

Bốn người vội vàng rút lui về sân viện, nhưng ở đó cũng thường xuyên có xà yêu xuất hiện.

Dường như chúng bị ảnh hưởng bởi biến động trong Phật đường nên mới bò ra.

 

“Ta cảm giác có thứ gì đó vừa nhìn ta.” Sở Lạc khẽ nói.

 

Từ khi từng bị lão đạo đơn nhãn nhìn chằm chằm, nàng đã trở nên rất nhạy cảm với cảm giác bị theo dõi.

“Ta cũng cảm nhận được.” Tô Kỳ Mộc nói.

Cung Văn và Nam Vụ thì nhìn nhau khó hiểu.

Hai người các ngươi đều cảm nhận được, vậy sao bọn ta lại chẳng thấy gì?

Tô Kỳ Mộc tiếp lời: “Giới vực không xuất hiện vô cớ, sau lưng nó chắc chắn có thế lực thao túng.”

“Hiện tại xem ra, rất có thể là một xà yêu đã sống gần ngàn năm.”

“Giới vực có hai đầu, ý thức của xà yêu thường chỉ tồn tại ở một đầu.”

“Trước đây ta còn chưa chắc, nhưng kể từ khi chúng ta phá hoại Phật đường, những con rắn này mới xuất hiện, và cảm giác bị theo dõi cũng từ đó mà ra.”

“Chứng tỏ ý thức của xà yêu ấy vốn chỉ ở trong cõi mộng, nhưng vì chúng ta gây động tĩnh lớn nên mới lộ ra xem thử.”

Nghe Tô Kỳ Mộc phân tích, Sở Lạc cũng gật đầu.

“Hơn nữa, xem ra nó không muốn đối mặt với hiện thực.”

Mắt Nam Vụ sáng lên: “Có phải nó từng yêu một hòa thượng, nhưng bị phản bội không?”

“Hả?” Cung Văn nghi hoặc nhìn nàng.

Ánh mắt Tô Chỉ Mặc cũng đầy mờ mịt.

Nam Vụ cười nói: “Trong mấy truyện ta đọc đều viết thế cả.”

“Nhưng truyện thì là hư cấu mà.”

“Đừng vội phủ nhận.” Giọng Sở Lạc lại vang lên.

Chỉ thấy nàng chẳng biết từ lúc nào đã nhặt lên một mảnh xương người trong bụi cỏ, nheo mắt nhìn kỹ.

“Trong tu luyện thể thuật, bất kể là luyện thể hay dùng đan dược, đều cần nguyên liệu quý hiếm trong tu chân giới.”

“Xương rắn, m.á.u rắn, mật rắn… đều có thể được dùng để luyện thể.”

“Bản tính loài rắn vốn dâm tà, ta từng nghe kể có tu sĩ để dụ rắn yêu mạnh hơn mình đã dùng mỹ sắc làm mồi, sau đó âm thầm ra tay ám toán.”

“Nếu quả đúng như ta nói, vậy với số lượng tăng nhân luyện thể ở chùa Viên Tịnh, một con rắn sao đủ cung ứng?”

“Phật đường bị giấu kia hẳn là nơi họ g.i.ế.c rắn lấy thuốc, lại còn thờ phụng mười hai pho Phật Đồ Tru – những kẻ lấy việc g.i.ế.c yêu ma làm thú vui, thật đúng là tà ác.”

“Nhưng có điều vẫn chưa rõ, bức tường vốn được phong kín, lúc chúng ta vào cũng chẳng thấy lối nào khác. Vậy trước kia đám hòa thượng đó vào bằng cách nào?”

Nghe nàng nói vậy, Tô Kỳ Mộc trầm ngâm một lúc.

“Dưới lòng đất, bên dưới Phật đường có thể còn có mật thất, chuyên dùng để giam giữ xà yêu.”

Dứt lời, hắn nghiêm túc nhìn Sở Lạc: “Nhưng giờ chúng ta không nên tới đó, bên trong Phật đường đã vô cùng nguy hiểm, dưới đó chỉ càng thêm đáng sợ. Hơn nữa vừa rồi chúng ta mới chiến đấu xong, cần khôi phục linh lực.”

“Đúng đúng, phải hồi phục linh lực đã.” Sở Lạc lại nhìn quanh đám rắn đang bò lổm ngổm, “Nhưng nơi này cũng không còn an toàn.”

“Ta biết nơi an toàn.” Cung Văn vận chuyển công pháp, “Đi theo ta.”

“Được.”

Mọi người theo Cung Văn vòng qua Phật đường, đi về phía hậu viện, quả nhiên càng rời xa Phật đường, dấu vết xà yêu càng thưa thớt.

“Chính là đây.” Cung Văn dừng lại.

“Hai sân viện?” Sở Lạc ngẫm nghĩ, rồi bước về hướng Tây viện: “Ta vào trước, nếu không sao thì các ngươi vào sau.”

“ Sở Đạo hữu!” Cung Văn vội gọi nàng: “Sân viện ngươi chọn có gì đó không đúng, nơi an toàn ta nói là Đông viện bên này!”

Nghe vậy, Sở Lạc lập tức quay gót trở lại.

“Nghe ngươi, nghe ngươi. Chúng ta vào Đông viện ngồi thiền điều tức đi.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận