Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 333: Chương 333
“Lại gặp rồi.”
Hồ nữ lập tức xoay người, lùi về sau mấy bước. Khi nhìn thấy gương mặt của Sở Lạc, đôi mắt hồ ly tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Sao ngươi lại ở trong thân thể này?! Không thể nào!”
“Chứ ngươi tưởng người vừa gọi ngươi là thí chủ là ai? Chỉ là một cỗ khôi lỗi do ta điều khiển thôi.”
Thấy vậy, hồ nữ khẽ cười lạnh: “Xem ra ta thực sự đã trúng kế của ngươi rồi. Nhưng tiểu đạo sĩ, ngươi tưởng chỉ vậy là có thể giam được ta sao?”
Luồng khói trắng hội tụ thành dáng hình uyển chuyển của nữ tử. Nàng xòe năm ngón tay, vô số sợi tơ hồng phấn từ lòng bàn tay bay ra, một nửa phóng ra ngoài cơ thể, nửa còn lại lại lao thẳng về phía Sở Lạc.
“Hãy trở thành nô lệ của ta đi!”
Cùng lúc thần thức của Sở Lạc rút ra khỏi thân thể của Nham Sinh, sợi Tơ dục mộng tình cũng lòng bàn tay hồ nữ phóng ra, tiếp tục đuổi về phía nàng.
Ngay lúc những sợi tơ sắp lao đến trước mặt Sở Lạc, trong chớp mắt, ánh sáng kết giới chợt rực lên, toàn bộ sợi tơ đều bị ngăn chặn bên trong.
Lúc này, hồ nữ đã hoàn toàn chiếm được quyền khống chế thân thể Nham Sinh, lười nhác mở mắt ra.
“Thật là ánh dương hiếm có,” nàng cười khẽ, “Thân thể không tệ, nhưng bị mấy sợi tơ điều khiển này cản trở chẳng dễ chịu gì.”
Ánh mắt hồ nữ nhìn về phía Sở Lạc phía trước, khẽ nhếch môi cười: “Chặt đứt hết đi nhé.”
Nàng định thưởng thức phản ứng kế tiếp của Sở Lạc, nhưng ngay khi giơ tay muốn cắt đứt những sợi tơ khôi lỗi , thì từ trên những sợi tơ ấy bất ngờ bùng cháy nghiệp hoả lan thẳng vào bên trong thân thể khôi lỗi của Nham Sinh!
“A!!” Một tiếng hét hoảng loạn vang lên, hồ nữ bị đẩy ra khỏi thân thể Nham. Sinh.
Cùng lúc, Sở Lạc liền tơ kéo khôi lỗi , thu hồi Nham Sinh lại.
Thân ảnh trắng muốt hạ xuống đất, nàng giận dữ nhìn Sở Lạc và Phong Vi Chi đang đứng bên ngoài kết giới, ánh mắt lướt qua Thẩm Đường đang nửa sống nửa c.h.ế.t nằm dưới đất.
“Đám nhân tộc xảo quyệt!”
“Ngươi chẳng phải cũng vậy sao?”
Hồ nữ khẽ cười lạnh, nhướng mày: “Ta không muốn bị đem so sánh với đám nhân tộc hèn hạ các ngươi. Nhưng ngươi đấy, tiểu đạo sĩ, lại có vài phần thú vị. Hôm nay chơi đến đây thôi, ta còn phải đi tìm ký chủ mới.”
“Kết giới — giải trừ.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Phong Vi Chi biến đổi, hắn cảm nhận được kết giới mình thiết lập đang nhanh chóng suy yếu!
Cùng với một tiếng nổ lớn, kết giới do hắn dốc hết toàn lực tạo ra hoàn toàn sụp đổ, thân ảnh hồ nữ trong chớp mắt hóa thành làn khói trắng, phóng vọt đi.
Sở Lạc và Phong Vi Chi lập tức đuổi theo ngay sau lưng hồ nữ.
Chỉ một thoáng, toàn bộ sợi Tơ dục mộng tình lại quấn lấy phía họ.
Sở Lạc giữ phương hướng truy đuổi, khi các sợi tơ chạm đến trước mặt nàng, nàng lập tức thi triển Xích hoả di hình, xuyên thẳng qua chúng.
Tơ Dục Mộng tình nhanh chóng đổi hướng, tiếp tục đuổi theo Sở Lạc, nhưng lại bị Phong Vi Chi ngăn cản giữa không trung.
“Sở đạo hữu, ngươi cứ đuổi theo trước, thứ này để ta ngăn lại!”
Sở Lạc cũng liếc về sau một cái: “Đa tạ!”
Thấy Sở Lạc vẫn còn đuổi theo phía sau không buông, hồ nữ uể oải ngáp dài một cái.
“Chà, đã tự dâng tới cửa, vậy thì để ta g.i.ế.c ngươi luôn đi.”
“Trước tiên, để ta hủy khuôn mặt này của ngươi. Thế gian này chỉ cần một mỹ nhân như ta là đủ.”
Lời vừa dứt, Sở Lạc liền cảm thấy một lực lượng tà dị bám lấy khuôn mặt mình.
Như thể một con dao. Vô hình đang rạch từng đường trên mặt.
“Hahahaha…” Nhìn khuôn mặt Sở Lạc đã bê bết máu, không còn nhận ra được nữa, hồ nữ cười vui vẻ: “Xem ra vị ‘tỷ tỷ cho kẹo’ trong miệng Thôn Nguyệt cũng chỉ đến thế mà thôi. Kế tiếp nên làm gì nhỉ?”
“Vậy thì c.h.ặ.t t.a.y c.h.ặ.t c.h.â.n ngươi trước, để xem còn đuổi theo nổi không!”
Vừa dứt lời, cảm giác bị cắt xé lại xuất hiện nơi tay chân, Sở Lạc cau mày triệu hồi khôi lỗi Nham Sinh.
Khôi lỗi Nham Sinh đưa một cánh tay vòng qua eo Sở Lạc, tiếp tục duy trì tốc độ không giảm.
Nhìn cảnh này, hồ nữ khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng lại nơi cánh tay Nham Sinh ôm lấy eo nàng.
“Chém — eo.”
Trong khoảnh khắc, giữa không trung nở rộ một đóa huyết hoa. Hồ nữ thích thú nhìn cảnh ấy, bật cười ngặt nghẽo giữa không trung.
“Chơi đủ chưa?” Giọng nói Sở Lạc bỗng vang lên phía sau nàng.
Y như cảnh tượng vừa rồi, thân thể hồ nữ khựng lại, mắt trợn to quay đầu nhìn Sở Lạc.
“Không thể nào, ngôn linh thuật của ta sao có thể thất bại?! Không thể nào! Sao ngươi không bị hủy dung, sao vẫn còn nguyên vẹn?!”
“Ngôn linh thuật của ngươi có hiệu quả.” Sở Lạc đáp, đồng thời kéo chặt tơ khôi lỗi , nhưng kể cả đã phủ thêm nghiệp hỏa lên tơ khôi lỗi, vẫn không thể trói chặt hồ nữ, cứ như xuyên qua thân thể nàng ta mà thôi!
“Ừ hửm~” Hồ nữ nghiêng đầu, nhìn nàng với vẻ châm chọc: “Quả thực bị ngươi chơi thua rồi đó.”
Nàng còn cố tình chạm cổ tay lại với nhau, giơ lên trước mặt Sở Lạc lắc lắc: “Ngươi bắt ta đi, xem nào.”
Sở Lạc nhíu mày nhìn nàng.
Khóe môi hồ nữ bỗng hiện lên tia tàn nhẫn.
“Lột da ngươi, rút khô máu, nghiền nát xương ngươi rắc xuống sông, để xem ngươi còn dám đối đầu với ta không!”
Ngôn linh thuật phát động. Khoảnh khắc sau, thân ảnh Sở Lạc biến mất, tại chỗ chỉ còn lại một vũng máu.
Cái giá phải trả cho ngôn linh là chính bản thân nàng — làn khói trắng quanh người hồ nữ trở nên mỏng manh đi rõ rệt. Ở xa, lớp thịt m.á.u mọc sau lưng Thẩm Đường cũng tan biến gần hết, sợi Tơ dục mọng tình đang quấn lấy Phong Vi Chi cũng trở nên suy yếu.
Ngôn linh thuật làm được gì thì cũng phải trả cái giá tương xứng, g.i.ế.c Sở Lạc một lần đã khiến nàng kiệt lực, huống hồ lần thứ hai còn tàn độc như thế.
Cảm thấy cơ thể đã bị rút cạn đến cực hạn, hồ nữ liền ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ.
Không biết đã qua bao lâu, một giọng nói như ác mộng chợt vang lên từ phía sau.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Để ngươi đợi lâu rồi, từ dưới sông quay về, mất chút thời gian.”