Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 327: Chương 327

“Tâm ma sao? Cũng đúng. Đồng tộc với nhau, vốn đã mang trong mình cảm giác tương liên, khó lòng dửng dưng khi thấy người mình chịu khổ. Nhưng thiên hạ này ngoài nhân tộc ra, còn vô vàn sinh linh khác nữa.”

“Sao đột nhiên lại nói mấy lời này?”

“Thì... dạo gần đây không được đi dạo phố, cảm xúc có hơi thất thường.”

“Nếu ngày nào cũng phải dắt ngươi đi dạo phố, thì còn ai chịu nổi nữa chứ...”

Quả đúng như dự liệu, khi hai người quay lại khách điếm, đã có kẻ bắt đầu tỉnh lại. Trước đó, Sở Lạc đã thu hồi khôi lỗi Nham Sinh, nên không ai phát hiện ra điều gì dị thường.

Những người tỉnh lại không còn điên điên dại dại như lúc trước, tuy có chút ký ức mơ hồ về sự việc ban ngày, nhưng trong đầu lại như thể chỉ là một giấc mộng điên cuồng, chẳng ai tin nổi bản thân từng làm ra chuyện ấy.

Lúc Diêm Trí tỉnh lại, thấy tay mình vẫn nắm chặt con d.a.o nhuốm máu, lập tức bị dọa cho sắc mặt trắng bệch. Dẫu cho A Liên đem mọi việc xảy ra thuật lại rõ ràng, hắn vẫn không tin bản thân từng suýt nữa g.i.ế.c người.

“Tề Đại nhân  đâu rồi? Còn Triệu đại nhân, Chu đại nhân nữa, với cả bọn thị vệ đi theo họ, dì Thẩm  và cả chưởng quầy khách điếm đâu? Bọn họ đi đâu hết cả rồi?”

Một đám thư sinh như rắn mất đầu, vội vã chạy khắp khách điếm tìm người, nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy một ai.

Đôi mắt Diêm Trí đỏ bừng, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Sở Lạc.

“Nhất định là ngươi! Tất cả đều là âm mưu do các ngươi bày ra! Các ngươi muốn độc chiếm hồ tiên! Không... là ngươi!” Diêm Trí đột nhiên giơ tay chỉ thẳng vào Sở Lạc.

“Ngay từ đầu ngươi đã chưa từng nói tên mình, còn ngầm mặc nhận bản thân là quan trong triều! Vị công tử đây, ngươi làm quan gì vậy? Một cái tên cũng không dám tiết lộ, chẳng phải chính là kẻ mưu toan hồ tiên hay sao? Ngươi dùng yêu thuật mê hoặc chúng ta!”

Theo lời hắn nói, đám thư sinh xung quanh cũng bắt đầu xôn xao, nghi hoặc dâng lên trong mắt.

Nhưng Sở Lạc vẫn đứng đó, bình tĩnh đối diện vô số ánh nhìn hoài nghi, ánh mắt chỉ lặng lẽ dừng lại trên người Diêm Trí, không chút d.a.o động.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm gì hồ tiên?” Diêm Trí gào lên chất vấn.

“Nếu không có gì bất ngờ,” Sở Lạc thản nhiên đáp, “ta sẽ bắt lấy hồ tiên mà các ngươi vẫn ngày đêm nhớ thương, đưa nó trở về nơi nên trở về.”

Lời nàng vừa dứt, giống như thả một quả b.o.m vào giữa đám đông. Tiếng chửi rủa phẫn nộ dấy lên như sóng trào, dồn dập ập đến.

Diêm Trí lùi lại, nhặt thanh đao trên đất lên, chỉ thẳng vào Sở Lạc.

“Quả nhiên ngươi không phải người tốt! Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi làm hại hồ tiên!”

“Đúng thế! Bảo vệ hồ tiên!”

“Giết hắn đi! Không thể để hắn tổn thương hồ tiên!”

Trong khách điếm, giận dữ bừng bừng.

Sở Lạc đột nhiên giơ tay lên, một đạo linh phong cuốn qua, khiến tất cả cửa sổ cửa ra vào đều đóng sầm lại.

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của đám người, nàng lạnh nhạt mở miệng: “Đã bị mê hoặc đến mức này, ta cũng không tiện nương tay.”

Dứt lời, nàng lật tay, mấy sợi Cẩm Tiên Thăng  lập tức bay ra, được linh lực điều khiển, lao đến chân từng người, mạnh mẽ siết chặt, sau đó nhấc bổng bọn họ lên, treo ngược hết lên trần nhà.

Chỉ trong nháy mắt, tiếng mắng chửi liền biến thành từng đợt thét kinh hoảng.

“Các ngươi đã là người đọc sách, thì nên biết vận dụng đầu óc mà suy xét vấn đề.” Nói xong, Sở Lạc lại triệu xuất một thanh phi kiếm, treo lơ lửng giữa không trung bằng linh lực. “Kể từ giờ, kẻ nào nhắm mắt ngủ, thanh kiếm này sẽ đ.â.m cho một lỗ. Đoán xem, bị đ.â.m bao nhiêu lỗ thì chết?”

Có người vẫn tiếp tục mắng chửi, nhưng đã có kẻ bắt đầu khóc lóc cầu xin tha mạng.

Sở Lạc tản thần thức khắp khách điếm, từ trên người bọn thư sinh lục soát ra toàn bộ số Hồ Tiên Dạ Thoại mà họ giấu trong phòng.

Ngay khoảnh khắc đó, phản ứng của đám thư sinh bị treo ngược  lên đến đỉnh điểm.

 

“Ngươi định làm gì?”

“Trả sách cho ta!”

“Hồ tiên! Hồ tiên của ta!”

Sở Lạc không để tâm đến những lời kêu gào đó, nhanh chóng bố trí kết giới bao phủ toàn khách điếm, rồi lấy ra cuốn sách mình mang theo. Trong lòng bàn tay nàng, nghiệp hỏa đã bùng cháy.

“Thứ này, tuyệt không thể để lại.”

Nghiệp hỏa bùng lên, thiêu rụi toàn bộ sách vở. Ngọn lửa càng cháy càng dữ dội.

Trong ánh lửa đỏ rực, ánh mắt Sở Lạc lạnh như băng. Nhưng ngay lúc ấy, trong biển lửa, hình như có một bóng hồ ly mơ hồ xuất hiện...

Cùng một thời khắc ấy, trong thức hải của nàng bỗng vang lên một giọng nữ yêu kiều quyến rũ:

“Ôi chao, đạo trưởng thật là độc ác ghê gớm đó nha.”

Nghe thấy tiếng ấy, sắc mặt Sở Lạc chợt trầm xuống, nàng lạnh nhạt lên tiếng trong thức hải: “Báo cho ta biết ngươi đang ẩn thân nơi nào, ta sẽ mời ngươi uống chung một chén trà.”

“Khà khà khà... không ngờ một vị đạo trưởng ra tay quyết đoán như vậy, mà nói năng lại còn hài hước như thế. Thiếp thân biết rõ, ngươi cũng là nữ tử, nhưng nếu thật sự gặp được ta, chỉ e đến lúc ấy c khó mà giữ lòng được như cũ.”

Trán Sở Lạc  hiện ra ba vạch đen, nàng lạnh giọng: “Đừng có bỡn cợt bậy bạ trong đầu ta, ta chẳng có hứng thú với loại yêu vật như ngươi đâu.”

“Dám nói ta là yêu vật à?” – giọng nữ kia thoáng giận, nhưng rất nhanh lại trở nên dịu dàng – “Hay là chúng ta đánh cược một phen đi? Trong đám thư sinh kia, xem thử ngươi có thể cứu được mấy người.”

“Không phải yêu vật thì còn là gì. Hoa Hoa, tiễn khách.”

【Đã đá nó khỏi phòng trò chuyện.】

“Thế giới này… hay nói là thức hải thì đúng hơn.”

【Xin chủ nhân hãy nghiêm túc nhìn nhận thân phận quản trị viên của ta.】

“Được rồi được rồi, ngươi nói sao mà chẳng được.”

Khi hoàn hồn lại, Sở Lạc liền đối mặt với gương mặt to tướng của A Liên đang ghé sát lại, nàng vội lùi về sau một bước.

“Ngươi làm gì thế?”

“Tri kỷ à, ngươi vừa rồi thất thần khá lâu đó nha, ta còn tưởng đốt mấy thứ kia khiến ngươi bị phản phệ cơ đấy.”

“Không có phản phệ gì đâu.” Sở Lạc liếc nhìn đống sách cũ đang cháy gần hết trên nền đất. “Chỉ là ta lại nghe được giọng con hồ ly kia.”

“Thật sự có hồ ly à!” A Liên mở to đôi mắt đầy kinh ngạc.

Sở Lạc gật đầu, chậm rãi nói tiếp: “Lần này nó vẫn chẳng để lại chút khí tức hay dấu vết nào… Có khi, nó vốn không phải là một tồn tại có thể nhìn thấy.”

“Nếu vậy thì nếu nó muốn hại ta,  đúng là phòng không nổi rồi...” A Liên lập tức kêu lên. “Kinh khủng quá! Chạy thôi!”

Sở Lạc vẫn đứng yên, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. “Ta có cảm giác… mình sắp tóm được nó rồi.”

Không nghi ngờ gì, đây là đối thủ gian xảo và khó đối phó nhất mà nàng từng gặp. Bởi vậy, nàng phải chuẩn bị chu toàn hơn nữa.

Trở về phòng, nàng vẫn chưa thu hồi thần thức đang tản mạn khắp khách điếm, sau đó lấy ra cuốn sách dày cộp mà tên nông dân đó nhặt về kê bàn, lật từng trang tìm kiếm manh mối về kẻ  thư sinh  sau lưng mọc u kia.

Thần thức bao phủ khắp nơi, nàng thấy được A Liên một mình đi quanh đại sảnh mấy vòng, nói vài câu với đám thư sinh đang nổi giận, rồi cảm thấy đói bụng,  lững thững bước vào nhà bếp lo chuyện nấu nướng.

 

Sau một hồi lục lọi, A Liên bất ngờ moi được từ đáy tủ ra một gói thuốc bột và một chồng giấy chi chít chữ viết.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận