Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 275: Chương 275
“Thần minh đã giáng lâm rồi! Phượng Hoàng đã thừa nhận nàng ta, việc chúng ta cần làm chính là tuân theo thần dụ, g.i.ế.c c.h.ế.t người phụ nữ có khả năng uy h.i.ế.p đến thần minh đó.”
Sở Lạc nghe tiếng trò chuyện từ ngoài Quang điện, lặng lẽ bò ra khỏi hố lửa.
Được thở phào nhẹ nhõm một chút, nàng vẫn không quên lẩm bẩm trong lòng:
Thần minh cái đầu ngươi ấy. Sở Yên Nhiên đúng là biết diễn trò thật đấy.
“Phượng Hoàng là sinh linh do Thần Cây thai nghén, rời bỏ quê hương là để đi tìm thần minh của chúng ta trở về. Khi thần minh tiếp quản chúng ta, lúc ấy chúng ta mới có thể thực hiện giá trị của bản thân!”
“Nhưng nàng ta đâu có được Thần Cây thừa nhận!”
“Thần Cây sắp c.h.ế.t rồi, có chúng ta ở đây là đủ rồi! Được rồi, ta không muốn tranh luận thêm về Thần Cây nữa, việc quan trọng bây giờ là nhanh chóng tìm ra nữ nhân đó, ta cần thêm thông tin.”
Vừa dứt lời, tên tinh linh tóc xanh kia liền định xoay người bước vào Quang điện. Sở Lạc, vừa mới ngoi lên nghỉ ngơi chưa được bao lâu, lại vội vàng nhảy ngược trở xuống hố lửa.
Giọng nói già nua kia không vang lên nữa, có lẽ đã rời đi.
Nam tử tóc xanh một lần nữa đi tới bên mép vực lửa.
“Người đang lắng nghe đó chứ?”
Nghe đến đây, tim Sở Lạc bất chợt nảy lên một cái, nếu lúc này còn là hình người, hẳn nàng đã mồ hôi nhễ nhại.
“Mẫu thân.”
Lời nói của nam tử tóc xanh khiến đầu óc Sở Lạc ngập tràn dấu hỏi.
“Xin thứ lỗi vì sự vô lễ của ta.”
Ánh mắt Sở Lạc không nhịn được mà liếc xuống vực sâu bên dưới.
Dưới kia... có mẹ hắn sao? Vậy chẳng phải những chuyện mình vừa làm đều bị mẹ hắn thấy hết rồi à?
“Người nhất định cũng mong muốn được tận mắt chứng kiến thần minh của chúng ta đúng không?”
“Yên tâm, nàng ấy sẽ đến.”
“Trước khi điều đó xảy ra, ta cũng sẽ nghiêm túc hoàn thành mệnh lệnh của thần minh.”
Nói xong, nam tử tóc xanh mới chịu xoay người rời khỏi Quang điện.
Khi khí tức của hắn đã rời xa, Sở Lạc mới một lần nữa trèo ra khỏi hố lửa. Ánh sáng dịu dàng từ Quang điện chiếu rọi lên thân thể nàng.
“Trí tuệ của Quỷ Cảnh sao…”
Sở Lạc nằm vật ra đất, đưa tay chạm lên vết bỏng mới trên cổ, lan cả đến một bên má, khẽ thở dài một tiếng:
“Thật là khiến người ta khốn khổ mà, nhưng hiện tại chắc cũng chẳng nơi nào an toàn hơn chỗ này, trước cứ ở lại đây đã… đợi sư tôn tới, sư tôn đến thì sẽ an toàn thôi…”
Phía trên là mái vòm Quang điện, ngưng tụ ánh sáng rực rỡ đủ sắc màu, như cầu vồng, lại như tách biệt hẳn với thế giới mà Sở Lạc đang sống, hư ảo khôn cùng.
Có lẽ do ánh sáng ấy quá chói mắt, Sở Lạc dần khép lại hai mắt, vô tình thiếp đi lúc nào không hay.
Trong mộng, khắp nơi vang lên tiếng lách tách như có ngọn lửa đang cháy, nàng thấy một quả tim đỏ rực đang đập thình thịch dưới lòng đất sâu thẳm.
Hào quang đỏ như hồng ngọc vờn quanh, phát ra lực hấp dẫn trí mạng, Sở Lạc không kìm được mà tiến gần về phía nó.
Nhưng ngay khi vừa chạm đến, thân thể nàng liền bắt đầu tan chảy.
Sở Lạc giật mình mở bừng mắt, lập tức nhìn xuống đáy vực.
“ Hỏa tinh phách vạn năm.”
Sở Lạc lại một lần nữa nhảy vào vực sâu, nhưng lần này, nàng không dừng lại ở bất kỳ tầng nào nữa mà lao thẳng về phía đáy vực với tốc độ cực nhanh.
Như thể đang tái hiện lại trải nghiệm trong cảnh giới thiêu linh, nhưng lần này Sở Lạc đến là để lấy được vật nằm nơi đáy vực.
Dĩ nhiên, nếu vật dưới đáy vực đó không phải Hỏa tinh phách, mà là mẫu thân của tên nam tử kia… E là nàng sẽ sụp đổ mất.
Chưa chạm đáy, Sở Lạc đã cảm nhận được giới hạn của mình, liền lập tức quay trở lại.
Khi trở lên mặt đất, khuôn mặt nàng lại bị bỏng thêm vài phần.
Dùng mặt nạ che đi dung nhan, Sở Lạc bước ra khỏi Quang điện, tới một nơi không còn nóng bỏng như trước, rồi thả Thủy Lệ ra.
“Đại ca, cuối cùng ngươi cũng chịu thả ta ra rồi sao?” Cục tròn đen lay đôi mắt đầy mong đợi nhìn Sở Lạc.
“Ngươi nói như thể đang nằm mơ vậy,” Sở Lạc ngừng một chút, lại tiếp: “Đợi sư tôn ta vào được đây, sẽ thả ngươi.”
Thủy Lệ bị mặt đất nóng rát làm cho nhảy dựng lên, nhưng trong lòng vẫn ôm chút hy vọng: “Vậy sư tôn ngươi khi nào đến?”
“Không biết,” Sở Lạc xách cục tròn đen lên đặt lên đùi mình, “Sư tôn ta hành động vốn rất nhanh, giờ còn chưa tới, phần nhiều là lạc đường rồi, hoặc bị mất trí nhớ… ừm, có khi không tới được nữa.”
“Á?!” Thủy Lệ còn kinh ngạc hơn cả nàng: “Vậy thì sao mà được! Nửa đời sau của ta chẳng phải tiêu tan rồi sao?!”
Thấy thế, Sở Lạc bật cười khẽ: “Ai bảo ngươi hỏi ta đường làm gì.”
“Là cây gia gia kêu ta đến, ngươi đi tìm lão mà tính sổ, không liên quan đến ta đâu!”
“Lão Cây…” Sở Lạc trầm ngâm giây lát, lại hỏi: “Ngươi biết nói chuyện là lão dạy à, xem ra địa vị của lão trong Quỷ Cảnh cũng không tầm thường. Hắn còn dạy ngươi cái gì khác không?”
“Nhiều lắm, có cắt ngón tay, chảy máu, c.h.é.m đầu… nhưng mấy cái đó là dạy cho tộc nhân, ta chỉ đứng bên cạnh nghe lén thôi.”
Thủy Lệ đếm ra từng việc, không nhận ra ánh mắt Sở Lạc đã lạnh như băng phủ lên mình.
“Vậy sao? Vậy lúc làm những chuyện ấy, ngươi cảm thấy thế nào?”
Thủy Lệ lắc đầu: “Ta không thuộc tộc Cây họ không cho ngoại tộc thực hành… ờ! Đại ca, ngươi cũng là ngoại lai nha!”
Nó mới nhận ra ánh mắt Sở Lạc chẳng có chút độ ấm nào, bản thân cũng khẽ rụt người lại.
“Lũ trẻ tộc Cây mà học mấy thứ này hằng ngày, không thấy quá tàn nhẫn sao?”
Nghe vậy, trong mắt Thủy Lệ tràn đầy ngây ngô.
“Tàn nhẫn chỗ nào… Cây gia gia nói, con người đối với yêu thú cũng như vậy mà. Khi đưa tay cầm dao, thì phải chuẩn bị tinh thần cho ngày bị g.i.ế.c lại, chẳng phải vậy sao?”
Lời vừa dứt, ánh mắt Sở Lạc khẽ biến đổi. Sau hồi lâu trầm mặc, nàng cất tiếng:
“Đúng là vậy. Người ta thường cho rằng tu sĩ mạnh mẽ, nhưng thực ra… sinh mạng của tu sĩ lại rẻ mạt nhất.”
“Họ suốt ngày tranh đấu, c.h.é.m giết, khiến thiên hạ m.á.u chảy thành sông. Một khi tu sĩ c.h.ế.t đi, thường là thần hồn câu diệt.”
“Có lúc ta cũng không rõ, có linh căn, rốt cuộc là ân huệ hay trừng phạt của trời cao nữa.”
Thủy Lệ ngồi trên đùi Sở Lạc, khẽ thở dài: “Đại ca cũng là tu sĩ, có phải thấy mình tội nghiệt sâu nặng không?”
“Không có.”
“Ơ??” Thủy Lệ giật mình: “Rõ ràng ngươi vừa rồi còn đang tự kiểm điểm mà!”
“Hửm?”
Không gian lặng như tờ, chỉ còn tiếng gió thổi vang vọng.
Thủy Lệ cẩn trọng nói: “Đại ca, hình như ngươi… ngày nào cũng thay đổi.”
“Thay đổi gì?”
“Ban đầu ngươi chỉ bị hủy dung một chút… giờ thì cả gương mặt đều bị hủy rồi.”
“Có thể còn khủng khiếp hơn nữa.”
Sở Lạc không hề khoa trương. Bởi lần tiếp theo được rèn luyện từ Phần Linh Cảnh ra, nàng đã mất đi một cánh tay.
Từ khi nàng đặt chân đến Vô Thủy Chi Địa, cũng đã tròn một năm.
Trong suốt một năm ấy, nam tử tóc lam kia vẫn liên tục lùng sục khắp nơi tìm tung tích nàng, mà không ngờ được… nàng vẫn luôn ẩn thân trong vực lửa sâu thẳm kia.