Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 240: Chương 240
Sở Lạc luôn cảm thấy câu nói cuối cùng của Bạch Thanh Ngô có ẩn ý gì đó, khiến nàng không thể tĩnh tâm được. Khi đang ngồi xếp bằng trong phòng tu luyện, bất chợt nàng lại nhớ đến một câu mà Hoa Hoa từng vô tình nói ra.
【Một khi song sinh liên đài hoa được gieo xuống, sẽ lập tức khắc ấn vào linh hồn.】
“Người gieo song sinh liên đài hoa rõ ràng là linh hồn nguyên chủ, còn ta là kẻ xuyên tới từ thế giới khác… Lẽ nào trên người ta cũng tồn tại liên hoa…”
“Nàng chính là ta, ta cũng chính là nàng.”
【Chúc mừng ký chủ mở khóa—Ký ức.】
Lời nhắc nhở của Hoa Hoa bỗng dưng vang lên.
Sở Lạc nhíu mày: “Chuyện này là sao?”
【Đây là cơ chế cân bằng của song sinh liên hoa: sao chép linh hồn.】
【Bởi vì bọn họ đã vi phạm khế ước.】
“Khế ước? ‘Bọn họ’ là ai?” Sở Lạc ngẫm nghĩ một lúc: “Ngươi nói là phụ mẫu nhà họ Sở sao?”
【Chính xác.】
【Điều thứ nhất trong khế ước của song sinh liên hoa là: sau khi gieo hạt giống vào linh hồn song sinh, trước khi nụ hoa nở ra, người nuôi dưỡng không được phép hủy diệt bất kỳ bên nào. Nếu vi phạm, người còn lại dù sống sót cũng sẽ bị cố định vận mệnh, không nhận được bất kỳ phần thưởng nào.】
“Thảo nào… Thảo nào ở trong một gia tộc như vậy, phải chịu nhiều hành hạ như thế, nguyên chủ vẫn có thể sống tới mười hai tuổi… Nhưng nếu ta là linh hồn được sao chép, vậy thì nàng thực ra chính là ta ở một thế giới khác, một không gian khác…”
【Điều thứ hai trong khế ước là: trong điều kiện đảm bảo cả hai đóa hoa cùng tồn tại, người nuôi dưỡng phải đối xử công bằng với cả hai, cho họ cùng một sự rèn luyện, đảm bảo điểm xuất phát của cả hai trước khi nở hoa là ngang bằng nhau. Nếu vi phạm, cơ chế cân bằng sẽ tự động khởi động.】
【Linh hồn của ngươi, tổng cộng đã bị sao chép ra chín bản, ngẫu nhiên thả vào các không gian khác nhau, tất cả cùng phát triển đồng bộ, cuối cùng hình thành mười loại nhân cách khác biệt.】
【Dựa theo quy tắc kẻ mạnh sống, kẻ yếu bị loại, cuối cùng ta sẽ lựa chọn nhân cách phù hợp nhất để kế thừa thân phận này. Chuyện đó không khó đoán, ngươi được nuôi lớn trong hoàn cảnh Sở gia, yếu đuối, mẫn cảm, nhút nhát, hoàn toàn không có tư cách làm chủ thân thể này.】
【Nhưng để hoán đổi linh hồn từ các không gian khác nhau, cần có một cơ hội thích hợp.】
【Tử vong—chính là cơ hội tốt nhất.】
【Mà khi ngươi tiếp nhận thân thể này, chín bản linh hồn còn lại với những nhân cách khác nhau đều đã bị xóa bỏ.】
【Cùng với việc ký chủ thức tỉnh, chín phần ký ức đã bị phong ấn cũng đã được giải mở.】
【Ký chủ có muốn tiếp nhận toàn bộ ký ức, hay chỉ chọn một vài phần?】
“Ta muốn tất cả.”
【Không định suy nghĩ lại sao?】
“Nếu ta từ đầu đến cuối vẫn là chính ta, vậy còn do dự gì nữa? Được tặng thêm chín phần trải nghiệm và ký ức, lại còn có thể tự mình cảm nhận.”
“Nếu muốn thấu hiểu vạn tượng cõi đời này, thì trước tiên phải nhìn rõ bản thân. Nếu không, cũng như Sở Lạc trước kia không xứng kế thừa thân thể này, Sở Lạc hiện tại cũng không xứng lắng nghe lòng người nơi trần thế.”
【Ảnh hưởng của Bạch Thanh Ngô với ngươi càng lúc càng lớn.】
“Thế thì sao? Ta lại thấy, vốn dĩ ta nên là người như vậy.”
【...Ngươi chuẩn bị đi, thời gian tiếp nhận ký ức sẽ rất dài.】
“Vì sao tỷ tỷ được mặc y phục mới, được học chữ đọc sách, còn ta thì không?”
Vừa dứt lời, một cái bạt tai vang dội đã giáng thẳng lên gò má non nớt của bé gái, thanh âm giòn giã như roi quất.
“Đừng tới đây chướng mắt, cút về phòng chứa củi mà ở yên cho ta!”
Dáng vẻ giận dữ như nổi điên của gia chủ Sở gia khiến đứa nhỏ sợ đến run bắn, cả người ngã ngồi dưới đất, sau đó cắn răng nuốt nước mắt chạy khỏi đại sảnh.
Nàng còn nghe thấy tiếng mắng nhiếc đầy phiền chán của cha truyền ra từ bên trong.
“Đúng là phiền phức, lúc mới sinh sao không bóp c.h.ế.t luôn đi, còn phải nuôi đến tận mười hai năm, mười hai năm đó tốn biết bao tiền của vô ích!”
Thân thể nhỏ bé của Sở Lạc cứng đờ bên bức tường, đỉnh đầu chợt vang lên tiếng của Sở Dật Dương. “Tiểu muội?”
Nghe thấy giọng nói ấy, nàng ngẩng đầu lên đầy mừng rỡ: “Đại ca!”
Nàng còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, giống như mèo con ch.ó nhỏ vậy—ai cho đồ ăn thì liền thấy thân thiết.
Bởi vì từ trước đến nay chỉ có Sở Dật Dương là người mang cơm đến phòng củi cho nàng, trong lòng Sở Lạc tự nhiên thân thiết với y hơn.
Thế nhưng lại thấy ánh mắt Sở Dật Dương liếc vào trong sảnh một cái, sau đó nhíu mày, nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Ngươi lại chọc cha tức giận?”
Vừa nói xong, y đã túm cổ áo nàng, kéo thẳng về phòng chứa củi. Y dùng dây thừng trói tay chân nàng lại, còn lấy một sợi dây khác buộc vào cổ, rồi cột nàng trong phòng.
“Như vậy sẽ không chạy lung tung nữa,” Sở Dật Dương cười nhạt, rồi lại giơ tay chỉ vào Sở Lạc, “Không được la hét, bằng không khỏi ăn cơm!”
Sở Lạc nhìn y xoay người bỏ đi, chẳng thèm ở lại thêm giây nào.
Cánh cửa phòng củi khép lại, mọi tia sáng đều bị ngăn bên ngoài.
Đến chạng vạng, nàng lại bị lôi ra, nhìn thấy đại ca mang cơm cho mình đang trầm tư suy nghĩ, bên cạnh là đám bạn cùng học của y.
“Thế này thật có thể hả giận sao?”
“Cứ coi nó là phu tử dạy dỗ chúng ta đi, hừ, nghĩ đến ta đã thấy bực!”
Vừa dứt lời, một người trong số đó tung cú đá lên người Sở Lạc. Thân thể nhỏ bé bay đi vài thước, khóe miệng nứt nẻ ướt đẫm m.á.u tươi.
Đây là ngày khắc sâu nhất trong ký ức của Sở Lạc, vì đó chính là khởi đầu của cơn ác mộng.
Đêm hôm đó, nàng vẫn ở trong phòng củi, không bị trói nữa—vì cơ thể nàng đã không còn cử động được, Sở Dật Dương chẳng cần lo nàng chạy đi đâu.
Nàng nằm sấp ở cửa, đôi tay nhỏ chi chít vết thương cố gắng gạt mở một khe hở nhỏ, muốn nhìn ánh sáng bên ngoài, dù chỉ là chút ánh trăng mờ nhạt, vì căn phòng này lúc nào cũng chìm trong tăm tối.
Lúc ấy, Sở Yên Nhiên đi ngang qua, có lẽ vô tình nhìn thấy nàng, hôm nay tâm trạng tốt, bèn bước lại gần.
“Hôm nay phu tử giảng cho ta về sáu đường luân hồi, không hiểu sao lại khiến ta nhớ đến ngươi, suýt nữa quên mất trong nhà còn có ngươi nữa đấy.”
“Tỷ tỷ, muội đau quá…”
Sở Yên Nhiên ghét bỏ cau mày: “Ngươi đau liên quan gì tới ta? Còn nữa, đừng gọi ta là tỷ tỷ, để người khác biết ta có một muội muội như ngươi, không phải sẽ bị cười c.h.ế.t sao?”
Cái đói và đau khiến hơi thở của nàng yếu dần.
“‘Là vì muội khác mọi người sao?”
“Ngươi lại nói đúng rồi đấy,” Sở Yên Nhiên ngồi xổm xuống, nói tiếp, “Sáu đường luân hồi gồm thiên đạo, nhân đạo, tu la đạo, địa ngục đạo, ngạ quỷ đạo và súc sinh đạo. Ta nghĩ kỹ rồi, ngươi vốn nên đầu thai vào đường súc sinh, chẳng qua vô tình tới nhầm nhân gian, trở thành người.”
“Thần minh sao có thể phạm phải sai lầm lớn như vậy, cho nên phụ mẫu mới thường đem chuyện g.i.ế.c ngươi nói ra ngoài miệng. Ngươi vẫn nên sớm kết thúc một kiếp sai lầm này đi, kiếp sau đầu thai vào súc sinh đạo, không cần có trí tuệ của con người, thì cũng sẽ không khiến người ta phiền lòng như vậy.”
“Nhưng, vì sao thần minh lại nhầm lẫn với ta cơ chứ...”
Sở Lạc lẩm bẩm, gối đầu lên bậc cửa mà thiếp đi.