Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 380
“Vạn Tượng Sinh Linh Vương là người quản lý toàn bộ sinh linh trong vùng đất Thần Ma, ban phát hoặc tước đoạt thiên phú của họ.”
“Pháp Độ Trật Tự Vương cai quản quy luật vận hành của thế giới này, dùng luật lệ để áp đặt giới hạn lên tự nhiên và sinh linh.”
“Về Vụ Sa Tinh Hà, đó là cái tên mới nổi trong vài năm trở lại đây. Có vẻ như đó là nơi được tạo ra đặc biệt để rời khỏi vùng đất này. Và trong thế gian này, chỉ có năm vị vương ở Thánh địa mới có quyền tạo ra một thế giới. Nếu các người định đến đó, nhất định phải cân nhắc kỹ lưỡng.”
“Tiến đến gần nơi đó, nghĩa là lọt vào tầm mắt của các vương. Trong vùng đất Thần Ma này, bọn họ sở hữu thân thể không thể tiêu diệt và sức mạnh không gì chống lại được.”
Nghe đến đây, Sở Lạc sững người, phải mất một lúc mới lấy lại bình tĩnh.
“Nói cách khác, phải chuẩn bị tinh thần c.h.ế.t ở đây… hoặc bị giam cầm vĩnh viễn tại đây.”
Hơn nữa, người c.h.ế.t trong Quỷ Cảnh, linh hồn cũng sẽ bị giam giữ mãi mãi.
“Dù vậy cũng phải đi,” Liễu Tự Diêu đứng lên, ánh mắt kiên định. “Trên vai chúng ta là cả Đông Vực.”
Tô Kỳ Mộc cũng đứng dậy.
Sở Lạc quay sang Hoa Dương: “Chúng ta sắp lên đường đến Vụ Sa Tinh Hà rồi, ngươi còn gì chưa nói không?”
Hoa Dương lắc đầu, ánh mắt nhìn ba người đầy ngưỡng mộ và cảm phục.
“Cho đến giờ, ta vẫn luôn nghĩ thế giới bên ngoài thật tốt đẹp…”
Sau một hồi xúc động, Hoa Dương nói tiếp: “Ta sẽ không đi cùng các ngươi nữa. Cốt tộc chắc chắn sẽ truy bắt ta, ta phải mau chóng tìm nơi an toàn để trốn. Sau này có gặp lại hay không, còn phải xem duyên số.”
Nói xong, Hoa Dương một mình rời đi, hướng về phía xa.
Còn nhóm Sở Lạc thì dùng chiếc hộp đặc biệt để hỏi phương hướng mà nhóm Hoa tộc đã đi sau khi rời khỏi đất Dần Muội, rồi lập tức đuổi theo.
Sau nửa tháng men theo dấu vết, bọn họ thấy nhóm Hoa tộc cuối cùng đã bước vào một tòa thành.
“Thành Thanh Hư.” Đứng trước cổng thành, Sở Lạc ngẩng đầu nhìn ba chữ to viết theo nét bút phóng khoáng trên cao.
“Chữ viết của Nhân tộc, và kiến trúc bên trong cũng không khác gì thành trì của Nhân tộc. Ngoài cổng lại chẳng hề có bảng quy tắc hay cảnh báo gì cả.”
Nàng còn đang do dự có nên vào hay không, thì Liễu Tự Diêu đã nhanh tay kéo cả nàng lẫn Tô Kỳ Mộc nép sang một bên, trốn vào bụi cỏ.
Ngồi xổm xuống, Sở Lạc kinh ngạc nhìn Liễu Tự Diêu. Một luồng truyền âm vang lên trong thức hải của cả ba: “Ta thấy vài kẻ từng bị ta bắt trước đây.”
Nghe vậy, Sở Lạc lập tức nhìn về phía cổng thành, nơi người ra người vào tấp nập.
“Ngươi nói cái nào? Phải xử lý nó trước, kẻo ảnh hưởng kế hoạch.”
Liễu Tự Diêu nhìn nàng với vẻ khó xử: “Không phải một. Là rất nhiều. Gần như tất cả.”
Không khí xung quanh chợt trở nên im ắng đến đáng sợ.
“Rốt cuộc ngươi đã từng bắt bao nhiêu sinh vật từ Quỷ Cảnh ra ngoài vậy?!”
“Ta cũng không nhớ nổi! Từ năm năm tuổi, ta đã theo cha và huynh trưởng bắt bọn chúng khắp nơi rồi. Có thể nhiều tên ta đã quên, nhưng chúng thì chắc chắn vẫn nhớ ta.”
Tô Kỳ Mộc cũng góp lời: “Nhìn tình hình thì có vẻ nơi này mô phỏng theo giới tu hành. Những ai được phép sống trong thành, chắc đều từng đến giới tu chân nhưng lại bị bắt về. Ngoài những kẻ do Liễu đạo hữu bắt, còn có thể là do phụ thân và huynh trưởng của ngươi mang về nữa…”
Sở Lạc trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi mà bước vào đó là thành kẻ thù của cả thành luôn đấy!”
“Ta cũng đâu còn cách nào,” Liễu Tự diêu cúi đầu thở dài. “Nãy giờ còn thắc mắc sao vào đây nửa tháng mà chưa thấy kẻ quen nào… Ai ngờ tụ hết ở đây!”
Sở Lạc nghiêm túc nói: “Vậy chỉ còn cách... ngươi mặc đồ nữ đi.”
Vừa nói, nàng vừa đưa tay định lấy váy trong vòng tay trữ vật, liền bị Liễu Tự Diêu bóp cổ:
“Ta thấy nên bóp c.h.ế.t ngươi thì hơn!”
“Chết rồi c.h.ế.t rồi! Ta sắp c.h.ế.t thật rồi!”
Khi Liễu Tự Diêu thả tay ra, Sở Lạc tức tối nhìn hắn:
“Vậy ngươi nói xem phải làm sao! Nếu không thì hai ta vào trong, ngươi ở lại ngoài nhé!”
“Không được,” Liễu Tự Diêu lắc đầu. “Các ngươi không biết điểm yếu của bọn chúng. Nếu xảy ra chuyện…”
Sở Lạc bĩu môi, không mấy tin tưởng. Liễu Tự Diêu thở dài, rồi lật tay lấy ra một cuộn tranh.
“Không mặc nữ phục thật à?” Giọng Sở Lạc lại vang lên trêu chọc.
Liễu Tự Diêu trừng mắt liếc nàng, rồi mở cuộn tranh ra — bên trong là hình một con quỷ mặt mày dữ tợn.
“Cái gì vậy?”
“Quỷ Họa Bì.” Liễu Tự Diêu dùng m.á.u viết một chữ lên tranh. Chỉ trong chớp mắt, quỷ trong tranh bay ra, chui thẳng vào giữa trán hắn. Ngay lập tức, khuôn mặt hắn biến thành một người hoàn toàn khác.
Sở Lạc kinh ngạc há hốc miệng, rồi không do dự vung tay tát một cái trời giáng. “Ngươi bị chiếm xác rồi à?!”
Tiếng tát giòn vang, Liễu Tự Diêu ôm nửa mặt rít lên: “Ngươi cố ý đúng không, ngươi chỉ muốn đánh ta!”
“Đồ quỷ! Mau ra khỏi thân thể hắn!” Sở Lạc lại định tát thêm bên còn lại, nhưng lần này bị Liễu Tự Diêu chặn lại kịp.
“Ý thức của Quỷ Họa Bì vẫn bị phong trong tranh. Ta chỉ mượn năng lực của nó để thay đổi dung mạo, không bị ai phát hiện.”
Liễu Tự Diêu nhìn thẳng vào mắt nàng. “Ngươi còn muốn đánh nữa không? Lần sau ta thả ngươi vào giữa ổ yêu quái, không cứu đâu!”
Sở Lạc mím chặt môi, không giấu nổi nụ cười nơi khóe miệng.
“Không tin , ngươi… biến thành con gái cho ta xem đi?”
“Ta siết cổ ngươi c.h.ế.t luôn bây giờ!”
Sau màn náo loạn ồn ào đó, ba người Liễu Tự Diêu cuối cùng cũng bước vào thành Thanh Hư. Vừa mới vào cổng, họ đã lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
Đi thêm một đoạn, Sở Lạc cảm thấy rõ ràng những ánh nhìn vẫn đang đổ dồn về phía họ, không nhịn được mà truyền âm cho hai người còn lại.
“Sao ta thấy cảm giác có gì đó lạ lạ?”
“Chắc là vì chúng ta là người lạ mặt thôi.” Tô Kỳ Mộc đáp lại.
Liễu Tự Diêu đưa mắt nhìn về phía một gã đàn ông có cặp sừng trâu trên đầu đang thong thả bước đi trên phố, rồi truyền âm:
“Đi theo ta. Gã trâu xanh kia đầu óc có vẻ không nhanh nhạy, biết đâu moi được ít tin từ miệng hắn.”
Lúc này, yêu trâu xanh kia đang vừa đi vừa ngắm nghía phố xá, ánh mắt thì dán vào những cô gái xinh đẹp.
Đột nhiên, hắn bị ai đó từ phía sau va mạnh một cú khiến suýt nữa ngã nhào.
“Xin lỗi, xin lỗi,” Liễu Tự Diêu vội vã nói, làm ra vẻ như vô tình đụng phải, “đông người quá.”
“Tsk, ngươi cũng phải cẩn thận chứ.” Gã trâu xanh quay lại nhìn hắn, ánh mắt có chút bất ngờ. “Huynh đài nhìn lạ quá, không phải người trong thành nhỉ?”
Hắn còn chưa dứt lời thì đã thấy Tô Kỳ Mộc đứng bên cạnh.
“Huynh đài này cũng không phải người bản địa?”
Ánh mắt hắn lại tiếp tục nhìn sang Sở Lạc, lập tức sáng rỡ, nước miếng suýt rớt xuống.
“Hề hề… Cô nương Hoa tộc xinh đẹp này, ta mê lắm…”