Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 384

“Hừ,” Sở Lạc siết chặt nắm tay, “Nếu có thể chọn cách chết, ta thà trước lúc c.h.ế.t g.i.ế.c sạch những kẻ nên giết!”

【...Tỉnh táo lại đi.】

【Ngươi cứ nói thế nữa, có phải ngay cả ta cũng định g.i.ế.c luôn không?】

“Có thể không?”

【Tất nhiên là không thể!!!】

【Hơn nữa, không chỉ ngươi, bất kỳ ai trên thế gian này cũng không có cách nào hủy diệt bọn ta.】

【Chỉ có một điều, kẻ nắm quyền thay thế kia đã nói sai: không phải chúng ta chọn ai thì người đó sẽ trở thành tân thần.】

【Chúng ta chỉ là tạo thần giả mà thôi.】

【Trước khi thần linh chân chính xuất hiện, bất kỳ kẻ nào muốn hủy diệt bọn ta đều sẽ phải trả giá bằng sinh mạng. Nếu có kẻ nào được thế lực cường đại giúp đỡ mà sống sót được, thì cũng sẽ vĩnh viễn bị lời nguyền giày vò, không bao giờ giải thoát.】

【Giống như sư tôn của ngươi vậy.】

Nghe đến đây, tim Sở Lạc bỗng đập lỡ một nhịp.

“Cái c.h.ế.t của sư tôn ta… Lời nguyền trên người người ấy... là do...”

【Từ đầu, con đường ngươi phải đi đã được lựa chọn rồi. Vậy nên đừng nghĩ đến mấy chuyện viển vông nữa.】

“Vậy còn ngươi,” Sở Lạc cụp mắt, “Ngươi cũng muốn ta chấp nhận thân phận ở Thần Ma Cảnh sao?”

 

Tiếng của Hoa Hoa không còn vang lên nữa.

Khi Luân Hồi Vương rời khỏi khách điếm, thì tình cờ chạm mặt Liễu Tự Diêu đang kéo theo Ngưu Anh Tuấn quay về.

Lúc hai người lướt qua nhau, Liễu Tự Diêu bỗng khựng lại, cùng lúc đó Luân Hồi Vương cũng nghiêng đầu liếc nhìn hắn.

Nhìn bóng dáng đối phương dần biến mất trong dòng người, trong lòng Liễu Tự Diêu vẫn mang một cảm giác kỳ lạ không nói rõ được.

Không biết bao lâu sau, giọng của Sở Lạc mới vang lên phía trước:

“Nhìn gì vậy? Có gì đẹp lắm sao?”

Nghe thế, hắn mới thu hồi ánh mắt, hỏi: “Ngươi chuẩn bị ra ngoài à?”

Sở Lạc gật đầu: “Đi dò tin tức. Mà ta đang suy nghĩ một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Tấm Vụ sa tinh hà đồ là cánh cửa duy nhất để rời khỏi Thần Ma Cảnh. Nhưng nếu ta phá hủy nó, thì chúng ta cũng không còn cách nào để đi. Cho nên vẫn phải tìm phương pháp khác.”

Liễu Tự Diêu gật đầu: “Đi thôi, ta đi với.”

Trên đường, thấy Sở Lạc im lặng suốt, Liễu Tự Diêu mới hỏi: “Mới không gặp một lát, sao đã trở nên trầm mặc như vậy rồi?”

“Ta đang suy nghĩ mà.” Sở Lạc đáp.

“Suy nghĩ gì vậy?”

“Suy nghĩ xem làm sao để ra ngoài,” Sở Lạc cười nhẹ, rồi nói tiếp: “Ta nhớ trong Thượng Vi Tông của các ngươi có một lão điên từng rời khỏi được Thần Ma Cảnh. Trước khi ngươi vào đây, lão có nói gì quan trọng với ngươi không?”

Liễu Tự Diêu lắc đầu: “Ông ấy đã điên rồi. Hơn nữa, lần này ta vào đây là giấu ông ấy. Nếu ông ấy biết, chắc chắn sẽ không cho ta vào.”

“Suy cho cùng, cả Liễu gia các ngươi đã bao đời chấp nhất với Thần Ma Cảnh, mà đến nay hậu nhân còn sống được chỉ có mình ngươi. Nếu ta là lão điên đó, ta cũng sẽ không để ngươi vào.”

“Hôm nay ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì cả.”

“Ngươi tưởng ta không nhìn ra sao?” Liễu Tự Diêu cau mày, “Nói một câu thì thở dài một câu, buồn buồn ỉu xìu, chẳng giống chút nào với con nha đầu c.h.ế.t tiệt mà ta biết.”

“Tê... Đừng gọi ta là nha đầu c.h.ế.t tiệt nữa!”

“Tiểu tặc.”

 

“Ngươi mới là tiểu tặc!”

Liễu Tự Diêu nhún vai: “Tùy ngươi thôi, cứ nín nhịn tiếp đi, nghẹn hỏng rồi ta còn có trò vui mà xem.”

Sở Lạc nghiến răng, lại trầm mặc một lúc lâu.

“Này, ngươi có từng nghi ngờ thân phận ta không?”

“Ngươi tưởng ta chưa điều tra ngươi à?” Liễu Tự Diêu đáp thẳng không chút ngại ngần.

Nghe thế, mắt Sở Lạc trợn to, trừng hắn: “Ngươi điều tra ra cái gì?”

“Song Linh Thành, nữ nhi của Sở gia, từ nhỏ chịu đủ khổ cực, trong khi tỷ tỷ ruột cùng mẹ với ngươi thì lại được sủng ái trăm bề. Chỉ là tỷ tỷ ngươi từng là thiên chi kiêu nữ, nay đã bị toàn bộ đạo môn truy nã. Vì liên quan đến mạch Thiên Tự nên quan hệ giữa hai người mới bị che giấu.”

“Không giấu gì ngươi, ta còn điều tra cả Sở gia. Bởi vì... ta chưa từng thấy ai xui xẻo như ngươi. Trong khi người thân gần ngươi nhất thì lại luôn gặp may, nếu không có điều gì âm thầm can thiệp, thì xác suất chuyện này xảy ra thực sự quá nhỏ.”

Nghe xong, lòng Sở Lạc trầm xuống. Có lẽ vì ngày thường ở cạnh Liễu Tự Diêu quá thoải mái, nàng quên mất việc hắn được Vu Chưởng môn coi trọng không chỉ vì thân phận Liễu gia.

Kẻ tưởng như bình thường không nổi bật, thật ra lại là người chưa từng thất bại.

“Nhưng nếu ta có một chút nghi ngờ ngươi, thì đã chẳng cùng ngươi tiến vào Thần Ma Cảnh rồi. Cái đầu của ngươi, đến chuyện đó cũng không nghĩ ra sao?”

Giọng Liễu Tự Diêu lại vang lên.

Thấy Sở Lạc trừng mắt nghiến răng nhìn mình, hắn không nhịn được bật cười: “Giống ngốc chưa kìa…”

“Ta không thèm cãi nhau với ngươi. Mà này,” Sở Lạc hỏi tiếp, “Giả dụ, ta nói là giả dụ thôi — nếu chúng ta còn sống rời khỏi Thần Ma Cảnh, thì tất cả những chuyện xảy ra ở đây, ngươi sẽ nói thế nào?”

Đến lúc này, mối liên hệ mơ hồ giữa Sở Lạc, Tô Kỳ Mộc và Thần Ma Cảnh, Liễu Tự Diêu đã thấy rõ.

Người đời luôn sợ hãi và căm ghét nơi này. Nếu hắn nói ra sự thật, thì vị trí của Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc trong tu chân giới chắc chắn sẽ thay đổi rất nhiều.

“Ngươi muốn ta nói sao?” Liễu Tự Diêu lười biếng đáp, rồi khẽ nhướng mày nhìn nàng:

“Hay là, ngươi và Tô đạo hữu liên thủ g.i.ế.c ta diệt khẩu luôn đi, như vậy thì khỏi lo chuyện bị lộ.”

“Giờ ta đã muốn g.i.ế.c ngươi rồi!”

“Ồ chà, khẩu khí lớn thật đấy.”

Sở Lạc quay đầu sang chỗ khác, âm thầm tìm cơ hội tập kích bất ngờ.

Một lúc sau, Liễu Tự Diêu liếc nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Trước kia ngươi gan to bằng trời, chẳng sợ cái gì. Giờ cũng có chuyện khiến ngươi sợ sao?”

Nghe vậy, Sở Lạc hơi sững người.

Bị Liễu Tự Diêu nhắc nhở, nàng mới nhận ra… Vừa rồi nàng đang lo lắng người khác sẽ nghĩ gì về mình sao?

Ngay sau đó, trong lòng như có ánh sáng chiếu rọi, nàng cũng khẽ nhếch môi cười.

“Vậy thì cứ việc thả ngựa qua đây! Ta, Sở Lạc, chẳng sợ gì hết!”

Thấy vậy, đáy mắt Liễu Tự Diêu cũng thoáng hiện ý cười, rồi hắn nói tiếp: “Cẩn thận phía sau.”

Ngay khi Sở Lạc quay đầu lại, hắn liền giơ chân ra đá một cái định làm nàng vấp ngã.

“Á!”

Đã lâu không nếm lại cảm giác bị ngáng chân, Sở Lạc nghiến răng nghiến lợi.

“Họa sĩ quỷ c.h.ế.t tiệt kia, ngươi đợi đó cho ta!”

“Không phải ngươi vừa bảo ta thả ngựa tới sao?”

Ngay lúc Sở Lạc đang định bò dậy từ mặt đất, trong tầm mắt bỗng lóe lên một vật gì đó màu bạc.

“Ê? Gì chói mắt thế kia?” Sở Lạc đứng dậy liền bước nhanh về phía đó.

Liễu Tự Diêu cũng lập tức đi theo sau: “Đừng chạy loạn.”

Khi đến bên bờ sông, Sở Lạc cẩn thận tìm kiếm vật vừa chói mắt mình ban nãy, rồi vớt lên từ trong nước một chiếc lá liễu bằng bạc.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận