Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 374
Trong một căn phòng sâu bên trong phủ Dương gia, tại trung tâm được bố trí đủ loại cơ quan canh giữ, chỉ có một vũng nước suối trong vắt như được cung phụng.
“Căn phòng này... hình như là nơi ở của người đứng đầu Dương gia. Thứ cổ quái không ít, có lẽ có thể tìm ra manh mối nào đó.” — Liễu Tự Diêu dừng lại trước một chiếc tủ.
Còn đối với Tô Kỳ Mộc, thứ hấp dẫn hắn nhất lại là vũng suối giữa gian phòng kia, hơn bất cứ điều gì khác.
Nhờ vào sự hiểu biết sâu sắc về trận pháp, hắn chỉ cần liếc qua đã nhìn thấu hết cơ quan, dễ dàng tiến thẳng tới trước vũng nước suối ấy.
Mặt nước phản chiếu gương mặt hắn, rõ ràng là giống hệt, nhưng người trong nước lại như trời sinh có một đôi mắt vàng, giữa vẻ lãnh đạm lạnh lùng lại có thêm một phần uy nghi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Có pháp, mới có trật tự. Vạn vật thế gian, đều tồn tại trong vòng xoay của pháp tắc. Từ cổ chí kim, bất diệt chỉ có pháp độ.”
“Ai đang nói chuyện?” — Tô Kỳ Mộc giật mình thất thanh.
Nghe vậy, Liễu Tự Diêu bên cạnh cũng nhìn sang: “Ngươi vừa nghe thấy tiếng gì sao?”
Tô Kỳ Mộc nhíu chặt mày, quay đầu nhìn lại mặt suối, người trong nước vẫn là hắn, mắt vàng đã biến mất.
Thấy hắn không còn vẻ bình tĩnh thường ngày, Liễu Tự Diêu cũng tiến lại gần.
“Cẩn thận cơ quan.” — Tô Kỳ Mộc nhắc nhở, giọng có phần không tập trung.
“Nước suối này… có vấn đề à?” — Liễu Tự Diêu đành đứng bên ngoài cơ quan hỏi.
“Ta không chắc.” — Hắn lại liếc mắt nhìn nước suối thêm lần nữa.
“Vậy thì lấy một ít mang đi.” — Liễu Tự Diêu đề nghị.
Nghe vậy, Tô Kỳ Mộc trấn định lại tinh thần, bắt đầu lấy nước.
Rời khỏi căn phòng ấy không lâu, hai người hội hợp với Sở Lạc.
“Thế nào? Tìm được Hoa Dương chưa?” — Sở Lạc hỏi ngay khi thấy họ.
Hai người chỉ lắc đầu. Sở Lạc cũng cau mày: “Nàng ta còn có thể đi đâu được nữa? Chẳng lẽ Dương gia có mật thất hay ngục tối gì sao?”
“Bên phía Hoa tộc hình như đã có ý rút lui rồi, chúng ta cũng nên nghĩ cách rời đi thôi.” — Liễu Tự Diêu nói.
Sở Lạc hơi tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, rõ ràng là cơ hội tốt như vậy, sau này muốn lẻn vào lần nữa e là khó.”
Nghe vậy, Tô Kỳ Mộc trầm tư một lúc rồi nói: “Nếu có đủ thời gian, ta có thể bố trí một trận pháp truyền tống tại đây. Miễn là không bị Cốt tộc phát hiện, lần sau có thể dùng trận mà vào.”
“Vậy thì quá tốt rồi, nhưng đặt ở đâu để không bị phát hiện? Lúc nãy đi khắp Dương gia một vòng, không thấy chỗ nào đủ hoang vắng cả.” — Sở Lạc đáp.
Liễu Tự Diêu cũng gật đầu đồng ý.
“Vậy thì chỉ có thể làm trận pháp đưa chúng ta rời khỏi nơi này trước.” — Nói đoạn, Tô Kỳ Mộc định kết trận.
“Chờ chút,” — Sở Lạc ngăn lại, “ta còn một chuyện chưa làm xong, đợi ta một chút.”
Nói rồi, nàng chạy về hướng tiền viện – nơi đang tổ chức yến tiệc. Liễu Tự Diêu và Tô Kỳ Mộc không đợi tại chỗ mà cũng đuổi theo.
Khi Sở Lạc đang nấp sau bức tường, nhìn trộm chiến trường, Liễu Tự Diêu đặt tay lên vai nàng:
“Ở gần vậy dễ bị phát hiện, ngươi muốn làm gì?”
Sở Lạc giơ tay chỉ lên vầng trăng trên trời đêm: “Sắp đến giờ tý rồi. Hôm nay bận cả ngày, ta cũng chẳng có tâm trạng nấu cơm nữa. Đây đang có tiệc cưới, lại là món hợp khẩu vị của đám sinh linh trong Thần Ma Cảnh.”
Nghe vậy, Tô Kỳ Mộc cũng nhìn sang: “Cơm canh trên bàn bị đánh đổ hết rồi, lấy đồ ăn rơi dưới đất cho nó ăn... chắc bị mắng c.h.ế.t mất.”
Vì vẫn còn cảm thấy áy náy về chuyện cái Hộp, Sở Lạc cau mày, rồi nói: “Trong bếp chắc vẫn còn thức ăn. Ta nhớ đường là bên này.”
Trong bếp không có ai, có lẽ đều bị điều đi đuổi Hoa tộc rồi.
Sau khi vào trong, Sở Lạc đặt cái Hộp lên bàn, bắt đầu tìm đồ ăn.
“Đầu bếp thượng hạng của ta! Nhất định ngươi đã chuẩn bị mỹ thực tuyệt vời cho ta đúng không!”
“Lần này thì không, lần này ta đưa ngươi đi ăn tiệc cưới.” — Sở Lạc cầm một đĩa đồ ăn còn nguyên, đổ luôn vào miệng cái Hộp.
“Tiệc cưới à, ta chưa ăn bao giờ đâu… Ể? Cái gì đây? Vị cũng được, nhưng chắc chắn không phải ngươi nấu. Tay nghề so với ngươi kém xa, ta hoàn toàn không có cảm giác muốn lên tiên gì cả…”
“Nói thật là, ăn cơm ngươi nấu xong, ta thấy mấy thứ khác chẳng có hứng thú gì nữa luôn!”
“Thôi đi… mấy món khác cũng ngon lắm mà…” — Sở Lạc tiếp tục tìm những món trông ngon miệng.
Nhưng có lẽ vì đồ ăn đã được bưng hết ra tiền viện, trong bếp chỉ còn một đĩa món làm từ mắt cá.
Nàng đành mang món ấy tới.
“Ăn no chưa, đây là món cuối cùng rồi đó.”
“Vậy ta sẽ nếm thử xem sao.”
Sau khi Sở Lạc đút món ấy cho cái Hộp ăn xong, vốn định thu nó lại, đợi ra ngoài an toàn sẽ hỏi chuyện tiếp.
Ai ngờ cái Hộp nhổ hết toàn bộ đồ ăn ra ngoài.
“Phì phì phì! Cái gì thế này! Ta muốn ăn mỹ thực cơ mà, đâu phải ăn độc dược!”
Nghe vậy, Sở Lạc biến sắc: “Ý ngươi là, món ta vừa đút có độc?”
“Đúng vậy! Hừ, người khác thì không nhận ra, chứ vị của độc này sao có thể giấu được cái lưỡi của ta!”
“Là độc gì?”
“Là viêm độc! Tuy với hầu hết sinh linh trong Thần Ma chi địa thì không ảnh hưởng nhiều, nhưng ăn vào cũng cực kỳ khó chịu!”
Sở Lạc càng trở nên nghiêm túc: “Với đa số vô hại, vậy với ai thì có hại?”
“Tất nhiên là Cốt tộc rồi. Cốt tộc trời sinh hàn khí, thứ này chính là khắc tinh của chúng. Gặp nặng thì c.h.ế.t ngay! Nhưng viêm độc vốn rất dễ nhận biết, nếu không có vật cực âm để áp chế, sẽ bị Cốt tộc phát hiện liền.”
Nghe đến đây, trong đầu Sở Lạc lại hiện lên hình ảnh gã đàn ông lôi thôi hôm trước, ngủ trong đống xác thối.
Đúng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng động. Thương Cung bước vào với vẻ thất thần, trông thấy mấy người trong phòng, thoáng sững lại, rồi nhìn đống thức ăn bị nhổ đầy đất, chợt hiểu ra điều gì.
Ánh mắt hắn trở nên hung ác, chộp lấy cây rìu bên cửa, tiến thẳng về phía ba người.
Cuối cùng, hắn bị dây mực hóa thành trói chặt lại, giãy giụa kịch liệt, hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ: “Bị các ngươi phát hiện rồi, thì cứ g.i.ế.c ta đi!”
Tô Kỳ Mộc vung tay bố trí kết giới cách âm: “Cái c.h.ế.t là lựa chọn của kẻ yếu. Nhưng dám hạ độc vào món ăn trong tiệc cưới để hại Cốt tộc, xem ra ngươi cũng đã chuẩn bị tinh thần liều c.h.ế.t rồi. Vì điều gì?”
“Các ngươi chẳng phải khách của Dương gia sao? Lúc này không giao ta cho Cốt tộc, các ngươi làm vậy là vì cái gì?” — Giọng Thương Cung đầy tuyệt vọng.