Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 376

Hoa Dương hôm nay có chút khác biệt so với dáng vẻ rụt rè hôm qua, có thể cảm nhận được nàng đang gấp gáp tìm kiếm điều gì đó giữa đám đông.

Vì vậy, Sở Lạc liền đứng ở một vị trí nổi bật. Ánh mắt của Hoa Dương đảo qua, chỉ nhìn một cái đã lập tức quay đầu đi, nhưng trong lòng nàng đã chắc chắn — đúng là Sở Lạc đến rồi.

Khi chiếc xe kia đi ngang qua Sở Lạc, có một cánh hoa rơi xuống chân nàng.

Đợi xe đi xa, đám người lại bắt đầu xô bồ, Sở Lạc lúc này mới cúi người nhặt cánh hoa lên, nắm chặt trong tay rồi quay về chỗ ở.

Sau khi trở về, nàng dùng linh lực chạm vào cánh hoa, lập tức một tấm bản đồ có chữ hiện lên trước mắt nàng.

“Đây là bản đồ địa hình của Dương gia. Nàng bị giam ở một nơi gọi là ‘Thử Lao’, mà Thử Lao lại nằm ở… đỉnh tháp tròn. Cốt tộc vốnmang thuộc tính âm hàn, nơi càng gần ánh sáng thì càng khiến chúng khó chịu.”

“Trong nội bộ Dương gia có đường ngầm dẫn thẳng đến tháp tròn, là mật đạo dưới lòng đất, có binh lính xương trắng canh giữ. Hơn nữa tháp tròn chính là nơi tất cả bạch cốt binh sĩ cư trú… Đúng là làm khó ta mà…”

“Lần cuối cùng tháp tròn thất thủ là khi Hoa tộc đến gây loạn. Không ngờ Hoa Dương lại bị nhốt ở một nơi như thế. Nhưng Hoa tộc chẳng lẽ lại đến quậy phá lần nữa để tạo cơ hội cho ta?”

Sở Lạc không nhịn được xoa trán, nhưng rất nhanh liền khựng lại.

“Nhưng còn tên đầu bếp của Dương gia kia — nếu hắn  hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t nhiều Cốt tộc như vậy, bạch cốt binh sẽ lại bị điều động, mà sau đó, tháp tròn sẽ lần nữa thất thủ.”

“Nhưng cơ hội được tạo ra bằng tính mạng của người khác thế này…”

Sở Lạc bất lực thở dài một hơi.

“Dù có chút tàn nhẫn, nhưng nếu ngươi  muốn cứu  Cốt tộc kia, thì lúc này chính là thời điểm tốt nhất. Tuy nhiên, nếu hắn chịu phối hợp, thì sau khi chúng ta hoàn thành việc cần làm, trợ giúp hắn rời đi cũng không phải chuyện gì khó.” — Tô Kỳ Mộc nói.

“Từ lợi dụng trở thành hợp tác… nghe cũng không tệ, càng nhanh càng tốt, ta đi tìm hắn ngay.”

Nói xong, Sở Lạc bước vào pháp trận truyền tống.

 

Thương Cung đang chuẩn bị bữa trưa cho Cốt tộc trong Dương gia, trong bếp chỉ có một mình hắn. Lúc nghe thấy động tĩnh phía sau, hắn không khỏi giật mình.

“Trước khi các ngươi tới, không thể báo trước một tiếng sao?”

“Giờ thì sợ là không được nữa rồi.” — Sở Lạc nhìn những món ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng, không thấy đâu mắt cá có độc — “Ngươi định khi nào mới hạ độc?”

Thương Cung tiếp tục thái rau:

 

“Chuyện thế này ta sao có thể nói cho ngươi biết. Ta hợp tác với các ngươi chỉ vì loại nguyên liệu âm hàn đó chỉ có ngươi mới có, ta không còn lựa chọn nào khác.”

“Nếu  g.i.ế.c c.h.ế.t được đám Cốt tộc trong Dương gia, chính ngươi cũng khó thoát thân. Ta có thể giúp ngươi rút lui an toàn.”

“Không cần.” — Thương Cung lạnh nhạt — “Người ta muốn g.i.ế.c đã chết, vậy thì ta cũng chẳng cần thiết…”

Hắn ngừng lại, một lúc sau mới tiếp tục: “Nếu coi như điều kiện để ta được rời đi, thì các ngươi muốn đổi lấy điều gì nữa đây?”

“Không nhiều nhặn gì. Chỉ cần khiến chuyện này ầm ĩ lên là được. Bọn họ muốn bắt ngươi mà không bắt được, binh lực càng bị điều động nhiều càng tốt. Ta có thể giúp ngươi rời khỏi vùng đất Dần Muội an toàn. Chỉ là lệnh thông hành rời khỏi nơi này, ngươi phải tự lo lấy.”

“Được, ta đồng ý hợp tác.” — Thương Cung nói tiếp — “Cốt tộc ban đêm hoạt động mạnh nhất, bữa tối cũng là bữa ăn phong phú nhất trong ngày, sẽ không ai vắng mặt. Vậy nên, ta sẽ ra tay tối nay.”

Sau khi thương lượng với Thương Cung xong, Sở Lạc quay lại qua pháp trận để chuẩn bị.

 

Đêm đến.

Vừa bước vào cổng phủ Dương gia, Dương Du liền ném Hoa Dương đang bị trói sang cho một binh sĩ xương trắng bên cạnh.

“Tân tẩu tử này thật  khó hầu hạ. Hừ, dẫn nàng ta trở lại Thử Lao đi.”

Nói xong, Dương Du quay người đi sâu vào trong phủ, phía sau còn có một đám tùy tùng theo hầu.

“Không biết hôm nay nấu thứ gì. Nếu lần này ta còn ăn trúng móng tay người c.h.ế.t trong đồ ăn, tuyệt đối không tha cho hắn! Chỉ vì mẫu thân ta thích món cuốn thịt độc hắn nấu, ta mới không đem hắn vào lò mổ cùng bọn người nhà hắn ngay từ đầu!”

Tùy tùng phía sau vội hùa theo nịnh bợ. Khi Dương Du đến tiền sảnh, khách khứa đã đến đông đủ. Trong phòng náo nhiệt, thức ăn cũng được bày biện khắp bàn.

Phần lớn bọn họ vẫn đang bàn tán về chuyện Hoa tộc gây rối hôm qua, suy nghĩ xem nên dạy cho Hoa tộc một bài học như thế nào.

“Chuyện nghiêm trọng như vậy đương nhiên phải báo lên Vương thượng. Nếu không có Vương thượng chống lưng, lẽ nào lần sau còn phải chịu nhục nữa sao?”

“Muốn gặp được Vương thượng đâu phải chuyện dễ dàng như vậy. Hơn nữa, dạo gần đây cũng không có truyền lệnh từ Vương thượng, chúng ta không thể đến Thánh địa.”

Dương Du không để tâm đến những lời này, đảo mắt nhìn quanh một vòng, thấy Thương Cung đang đứng ngoài cửa thì cau mày quát:

“Không phải đã nói không cho ngươi đến gần nơi này sao? Trên người ngươi toàn mùi xác chết, ai mà còn nuốt nổi cơm chứ!”

Nghe vậy, Thương Cung đứng ngoài cửa vội vàng đáp: “Tiểu thư, lần này là món mới, dùng nguyên liệu cực kỳ quý giá…”

“Dọn đồ ăn xong thì cút khỏi đây ngay!”

Tiếng quát của Dương Du vừa dứt, Thương Cung đành vội vã rời đi.

Chẳng mấy chốc, đám Cốt tộc phục vụ nối đuôi nhau đi vào, mang các món ăn đã bị đầu độc bày lên trước mặt từng người.

Thương Cung đã đi xa, nhưng vẫn không nhịn được ngoái đầu nhìn lại, thấy từng Cốt tộc đều đã ăn món mới, thân thể hắn  run lên vì kích động.

“Đừng đứng đó ngẩn ra, mau quay lại đi.” — Giọng nói của Liễu Tự Diêu bất chợt vang lên trong đầu hắn.

Nghe thấy giọng nói này, Thương Cung vội vàng quay người chạy về hướng nhà bếp.

Lúc này, ánh đèn trong phủ Dương gia đột ngột  bừng sáng  gấp đôi, toàn bộ Cốt tộc trong phủ đều bị hành động.

Một đội binh sĩ xương trắng tay cầm đao lớn khí thế bừng bừng tiến về phía nhà bếp. “Rầm” một tiếng, cửa bị đá văng tung.

Bọn binh sĩ xông vào chỉ tóm được một mảnh áo của Thương Cung, căn bản không đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn nhảy qua cửa sổ trốn thoát.

“Đuổi theo! Không để lại kẻ sống nào!” — Thủ lĩnh xương trắng quát lớn.

Một đội binh sĩ xương trắng  đuổi theo bóng người trong đêm tối, nhưng tốc độ của hắn khiến chúng không sao theo kịp. Ngày càng nhiều Cốt tộc trong phủ Dương gia gia nhập cuộc truy đuổi.

Ngọn tháp tròn cũng sáng hơn ngày thường. Bọn chúng  đã chú ý tới bóng người đang di chuyển nhanh như chớp trong màn đêm, do dự không biết có nên đuổi theo hay không.

Cùng lúc đó, tại tiền sảnh, dù bị trúng độc lửa, nhưng đám nhân vật trọng yếu của Dương gia vẫn giữ lại một chút ý thức.

Họ đã sớm báo cho y sư đến cứu trị, nhưng không ngờ y sư đã bị lạc trong mê trận một thời gian rất dài rồi.

 

Còn đám Cốt tộc phục vụ ở bên bị một kiếm ánh vàng từ đâu lao tới xuyên thủng giữa ngực.

 Dương gia chủ trơ mắt nhìn tất cả diễn ra trước mặt, giận dữ đến mức lăn từ ghế xuống, ngã vật ra đất.

Ngay sau đó, trong tầm mắt ông ta xuất hiện một thiếu niên cao ráo. Lông mày mắt mang vẻ lạnh lùng, đôi đồng tử màu vàng kim nổi bật giữa màn đêm.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận