Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 387

Khi Sở Lạc đi ngang qua bên cạnh Tô Kỳ Mộc, hắn khẽ cất tiếng: “Ngươi... không có điều gì muốn nói với ta sao?”

Sở Lạc hơi khựng người, sắc mặt thoáng chốc ngập ngừng: “Cốc nước ấy... là ta đã uống rồi...”

“Chỉ vậy thôi sao?” Tô Kỳ Mộc dừng lại một chút, tiếp lời, giọng trầm thấp: “Hôm qua ta tìm khắp khách điếm, song không thấy bóng dáng của các ngươi đâu.”

“Việc đó à.” Sở Lạc thở nhẹ, rồi dùng truyền âm thuật thuật sơ lược sự tình ngày hôm qua cho hắn.

Nghe xong, ánh mắt Tô Kỳ Mộc thoáng buồn, hắn cúi đầu xuống đất, trầm ngâm: “Vậy sao... sao không đưa ta đi cùng?”

“Đừng hiểu lầm, ta vốn định đi một mình, bởi vì...”

 

Lời còn chưa dứt, bên ngoài khách điếm bỗng vang lên tiếng huyên náo ầm ĩ, Sở Lạc quay đầu nhìn, thấy Văn Mộ Thư – viện trưởng Viện Minh Thần ngày hôm qua, thân đằng đằng khí thế cùng đoàn người khoác trên mình y phục gấm vóc, khuân theo từng thùng vật phẩm tiến về phía mình.

Trái tim Sở Lạc như ngừng đập một nhịp, quả nhiên Văn Mộ Thư dừng trước mặt nàng.

“Tôn Thượng, dạo này có phải đang phiền não về chuyện bụi châu?”

Chưa kịp đáp, người phía sau nàng ta mở tung thùng lớn, bên trong chứa đầy bụi châu lấp lánh.

“Đây là khoản chi tiêu cho Tôn Thượng hôm nay, nếu không đủ, cứ gọi, thuộc hạ xin tuân mệnh.”

Sở Lạc cau mày, giọng bất đắc dĩ: “Ngươi đem về đi.”

Nhưng Văn Mộ Thư không chịu khuất phục, giọng nàng vẫn bình thản đầy sắc bén:

“Khách điếm này quá sơ sài, thuộc hạ đã sắp đặt biệt viện trong thành cho Tôn Thượng, mong Tôn Thượng di chuyển tới đó.”

“Ngươi nghĩ mấy thứ đó có thể khiến ta động tâm sao?” Sở Lạc nhún vai.

“Thuộc hạ còn đặc biệt chọn lựa ba trăm mỹ nam, tạm thời an bài tại biệt viện.”

Sở Lạc đưa tay chống trán, mỏi mệt: “Ta không phải đến đây hưởng lạc…”

“Người có gì sai bảo sao?” Văn Mộ Thư vẫn giữ bộ mặt thản nhiên.

“Các người nếu không còn chuyện gì,  lui đi.” Tô Kỳ Mộc ánh mắt sắc bén, giọng ngầm lộ sự bất nhẫn, “Người ta còn phải làm việc.”

“Tôn Thượng không cần lao động, muốn gì thuộc hạ sẽ lo liệu.” Văn Mộ Thư đáp thẳng.

“Vậy bây giờ có thể rời đi không?” Sở Lạc hỏi thẳng.

Câu nói ấy khiến mặt Văn Mộ Thư lộ vẻ khó xử, nàng ta ra hiệu người mở hết thùng châu báu.

“Tuân mệnh, nhưng vật phẩm này sẽ để lại. Ngoài ra, ngày 22 tháng này là ngày đại lễ của Hoa tộc, tổ chức trọng thể tại Thanh Hư Thành, mong Tôn Thượng đến, giúp Thiếu Tộc Trưởng bộ yêu lãnh khoác áo lông vũ,”

Chờ lâu không thấy trả lời, Văn Mộ Thư đành dẫn người rút lui.

Sở Lạc liếc qua đống báu vật, rồi khẽ đưa tay thu hết vào không gian lưu trữ.

“Ngươi đã thấy rồi,” nàng truyền âm cho Tô Kỳ Mộc, “ta bị kẻ thống trị nơi này để ý, sau này tốt nhất nên hành động riêng rẽ, hôm qua ta dự tính một mình dò tin, nào ngờ lại gặp phải họa sĩ thiên tài.”

“Ngươi còn nhớ chuyện chúng ta sẽ làm tiếp theo, có lẽ đám vương thuợng của Thần Ma cảnh cũng phần nào đoán được. Không thể để bọn chúng phát hiện âm mưu, không thể để toàn bộ chủ động rơi vào tay bọn họ.”

“Thanh Hư Thành nằm trong tầm mắt bọn chúng, muốn vận động dưới mũi chúng chẳng dễ gì. Nhưng giờ phần lớn sự chú ý của bọn họ đang dồn lên ta. Ta sẽ cản trở bọn chúng, che chắn cho các ngươi, còn chuyện điều tra từ giờ về sau, chỉ có hai người các ngươi lo liệu.”

Sở Lạc thở dài, tiếp lời: “Giờ chỉ còn nhờ ngươi đi cùng họa sĩ thiên tài tìm kiếm tung tích cha và huynh trưởng của hắn.”

Tô Kỳ Mộc gật đầu, hiểu rõ hơn hoàn cảnh khó khăn mà Sở Lạc đang đối mặt,  còn gian nan hơn hai người bọn hắn nhiều.

“Ngươi cứ yên tâm, ta đi tìm Liễu đạo hữu.”

Sau khi màn kịch náo loạn trong khách điếm kết thúc, miệng của Ngưu Anh Tuấn vẫn chưa khép lại nổi.

“Tôn… Tôn Thượng? Ngay cả viện trưởng của Minh Thần Thư Viện cũng phải cúi mình xưng hô như vậy… nàng ấy rốt cuộc là ai...”

Ngưu Anh Tuấn còn đang lẩm bẩm thì chợt thấy ánh mắt của Sở Lạc quét qua mình.

Hắn lập tức rùng mình, quỳ phịch xuống đất: “Tôn… Tôn Thượng… có… có điều gì sai bảo?”

“Cứ tiếp tục ăn cơm của ngươi đi.”

“Tuân… tuân mệnh.”

Lần xuất hiện của Văn Mộ Thư hôm nay  làm chấn động cả Thanh Hư Thành. Chưa đầy nửa ngày, tên của Sở Lạc đã lan truyền khắp nơi, ai ai cũng bàn tán thân phận thật sự của nàng.

Dạo quanh thành suốt một ngày, đến tối quay về khách điếm, Sở Lạc mới nghe được từ Tô Kỳ Mộc kết quả cuộc điều tra cùng Liễu Tự Diêu.

 

Cả hai đã lần theo dòng sông hôm trước rời khỏi thành, nhưng chẳng phát hiện được gì thêm. Giờ chỉ còn cách tìm đầu mối trong những bức họa cổ, rồi chờ đợi hơn nửa tháng nữa đến khi Cơ Tường xuất hiện.

Đêm xuống, khi khắp Thanh Hư Thành đã chìm vào giấc ngủ, Sở Lạc mở cửa sổ, che giấu khí tức, lặng lẽ bay về phía Minh Thần Thư Viện.

Lẻn vào thư viện, nàng nhanh chóng tìm đến kho hàng chứa vật phẩm.

Mấy rương bảo vật mà Văn Mộ Thư mang tới ban ngày được nàng đặt lại y nguyên, không thiếu thứ gì. Sau khi hoàn tất, nàng chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa mới thi triển Xích Hỏa Di Hình vượt qua cánh cửa, trước mắt nàng đã hiện ra một ánh mắt trầm lặng, lạnh nhạt.

Người nọ không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ hơi ngạc nhiên trong khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy nàng.

Sở Lạc định rời đi ngay, nhưng vừa bước sang một bên thì lại dừng chân, quay đầu nhìn người kia: “Các hạ là…”

“Tại hạ,  Trật Tự Vương.”

Nghe vậy, Sở Lạc liền nhớ đến chuyện Tô Kỳ Mộc từng nhắc — rằng trong dòng nước kia từng vọng lại thanh âm của pháp tắc và trật tự.

Không khí bỗng trở nên yên ắng. Một lúc sau, Sở Lạc khẽ gật đầu: “Cáo từ.”

 Trật Tự vương trầm mặc một hồi, rồi nhẹ giọng nói: “Đã đến đây rồi.”

Sở Lạc dừng bước, ngoảnh đầu nhìn lại.

“Dùng một chén trà không?”

Sở Lạc hơi chần chừ: “Là trà bình thường?”

Vị Vương giả gật đầu xác nhận.

Chẳng bao lâu sau, trong đình sen của Minh Thần Thư Viện, Sở Lạc ngồi đối diện với vị Vương giả đang pha trà. Hắn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đun nước, hãm trà, mỗi động tác đều mang theo sự tĩnh lặng như nước hồ thu, khiến cả không gian dường như lắng đọng theo.

Khi trà đã pha xong, hắn đẩy chén trà đến trước mặt nàng.

“Mời.”

“Đa tạ.”

“Thứ phàm vật này, ta lại rất thích.” Hắn chậm rãi nói.

Sở Lạc nhấp một ngụm trà, thuận miệng: “Vậy thì nên ra ngoài nhân gian nhiều hơn một chút.”

Nói xong nàng lại thoáng ngẩn người — những tồn tại trong Thần Ma Cảnh này, hễ rời đi, chẳng phải là sẽ phải đối mặt với cái c.h.ế.t sao?

“Thôi bỏ đi.” Vương giả nhìn hàng mi cụp xuống của nàng, đột nhiên nói.

“Bên ngoài… thế giới rất đặc sắc.” Sở Lạc lại khẽ cười.

“Ta không đi.” Hắn đáp thẳng.

Không khí lại một lần nữa trầm lặng, tựa như cả đình sen rơi vào màn sương đêm tịch mịch, chỉ còn tiếng gió khẽ lay động lá sen trong bóng tối vô biên.

Nơi này yên tĩnh đến đáng sợ, Sở Lạc bèn lên tiếng: “Trên người ta chắc không có thứ mà các hạ muốn, đúng không?”

“Quả nhiên không có.”

“Vậy thì… chẳng phải ngươi nên đi tìm người khác hay sao?”

“Ta lười đi lại. Hơn nữa…”  Trật Tự vương như chợt nghĩ tới điều gì, nhưng lại ngưng lời.

“Hơn nữa cái gì?” Sở Lạc nhấp một ngụm trà.

Hắn khẽ lắc đầu: “Không có gì.”

Ngay sau đó, hắn liền thấy tay của Sở Lạc đang đặt trên bàn bất giác siết lại thành nắm đấm.

“Trong tu chân giới có một điều luật, nói rằng hay nổi giận thì hại thân. Cho nên, các hạ tốt nhất đừng nổi giận nữa.”

Khóe môi Sở Lạc khẽ giật, nở nụ cười lạnh: “Ngươi bảo đó là pháp tắc trong tu chân giới, vậy chẳng lẽ ở Thần Ma Cảnh lại không có luật như thế sao?”

Vị Vương giả lại lắc đầu: “Nếu các hạ thích, ta có thể thêm một điều như vậy. Cũng chẳng có gì khó.”

“Các ngươi cai quản Thần Ma Cảnh kiểu đó sao?” Sở Lạc nhướng mày.

“Pháp tắc còn chưa hoàn thiện. Nếu các hạ có kiến nghị, xin cứ nói.”

“Không cần, ngươi không cần nghe ta.”

Vương giả ngẩng mắt nhìn nàng, giọng điệu vẫn bình thản như cũ: “Xem ra các hạ rất muốn cắt đứt liên hệ với nơi này.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận