Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 396

Đúng lúc không khí đang căng thẳng cực độ, một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lẽo bỗng vang lên từ sau lưng Vạn Tượng Sinh Linh Vương:

"Chẳng phải bổn vương đã hạ lệnh cấm túc ngươi mấy ngày nay rồi sao?"

 

Nghe thấy giọng nói ấy, tay của Vạn Tượng Sinh Linh Vương  khựng lại giữa không trung, nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng đờ.

"À… tỷ tỷ tốt của ta, cái cô nương kia rõ ràng là đang dối gạt tỷ, sao tỷ lại tin thật chứ? Với lại, nàng đã từ chối làm minh hữu với chúng ta rồi. Dù ta có ra tay với nàng thì cũng không phải chuyện tỷ cần xen vào, đúng không?" – hắn cười gượng nói.

Nhật Nguyệt Tinh Thần Vương từng bước tiến tới, giọng điệu bình thản: "Ta không có tâm, nhưng mong ngươi đừng bắt ta phải phá bỏ lời hứa của mình."

"Tỷ tỷ tốt à, tỷ đã hứa gì với nàng?"

"Ta hứa sẽ không để ngươi xuất hiện trước mặt nàng. Hiện tại, nàng sắp đến nơi rồi." – nàng nghiêng đầu, bình thản nhìn gương mặt đang gượng cười của Vạn Tượng Sinh Linh Vương – "Nếu ngươi không tự rời đi, thì để ta tiễn ngươi."

Toàn thân Vạn Tượng Sinh Linh Vương lạnh toát. Từ khi sinh ra đến nay, hắn luôn e ngại vị Nhật Nguyệt Tinh Thần Vương này. Trong số năm vị  Vương Thượng, nàng là người có tu vi cao nhất. Dù nàng thường vô cầu vô dục, chẳng mấy khi giao tiếp với người khác, nhưng một khi ra tay thì vô cùng tàn nhẫn, chưa bao giờ để tình cảm chi phối.

Lần trước bị nàng đánh suýt tan hồn nát phách giữa Thánh Địa, hắn còn nhớ rõ mồn một. Lúc này nào dám đụng vào nghịch lân của nàng nữa?

"Đi đi đi! Tỷ tỷ tốt, ta đi ngay! Người còn chưa đến đúng không? Ta thề sẽ không để nàng trông thấy mặt ta…"

Dứt lời, hắn lủi đi nhanh như gió.

Chờ Vạn Tượng Sinh Linh Vương rời đi, Nhật Nguyệt Tinh Thần Vương cũng toan rời bước. Nhưng trước khi đi, ánh mắt nàng khẽ lướt qua khôi lỗi đang đứng cạnh Liễu Tự Diêu, sau đó thân ảnh nàng tan biến giữa phố phường.

"Quỷ tài họa sư!" – Sở Lạc vội vã chạy tới, chân mày còn nhíu chặt: "Ngươi không sao chứ?"

Nắm đ.ấ.m siết chặt của Liễu Tự Diêu khẽ buông lỏng, giọng khàn đặc: "Không sao… vừa nãy…"

"Ta thấy cả rồi. Chúng ta đổi chỗ nói chuyện." – Sở Lạc liếc về hướng Nhật Nguyệt Tinh Thần Vương biến mất, trái tim vẫn còn treo lơ lửng mới chịu yên lại.

Tới một nơi yên tĩnh, ít người qua lại, Sở Lạc bắt đầu kể toàn bộ sự tình xảy ra hôm nay.

Nghe xong, Liễu Tự Diêu kinh hãi: "Tổng cộng chỉ có năm vị  Vương Thượng, mà ngươi đã gặp bốn. Một người thì ra sức lôi kéo, một người lại vô điều kiện giúp ngươi. Chuyện này mà lan ra ngoài, ai chẳng đoán ngươi là người giữ Tạo Thần Quỷ Vật?"

"À…" – Sở Lạc nhăn nhó như mắc nghẹn – "Ta chưa từng nói dối ngươi chuyện này mà."

"Ta biết thì không sao, nhưng nếu người trong tu chân giới biết thì ngươi định đối mặt với họ ra sao?"

"Không phải ngươi bảo ta đừng sợ sao? Giờ lại quay sang lo lắng cái gì?"

"Ta bảo ngươi đừng sợ, chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ sao?"

"Ta sợ cái rắm! Ta liều mạng vào Quỷ Cảnh là vì ai? Nếu ta không vào, người ngoài có mấy kẻ sống nổi? Dám nói ta sai, ta quẳng hết vào mỏ đào khoáng cho sáng mắt!"

"Phụt…" – nhìn bộ dạng tức tối của nàng, Liễu Tự Diêu rốt cuộc không nhịn được mà bật cười.

"Cười cái đầu ngươi ấy!"

Liễu Tự Diêu đưa tay day trán: "Chuyện riêng của ngươi, tự ngươi biết là được. Nếu có thể thoát khỏi nơi này, ta sẽ tìm cách che đậy mối liên hệ giữa ngươi và đám Vương Thượng. Nhưng tốt nhất vẫn nên thống nhất lời nói với Tô đạo hữu ."

"Biết rồi biết rồi." – Sở Lạc khoát tay, rồi nói thêm – "Giờ người nguy hiểm nhất là ngươi, nên đi cùng ta và mọi người. Việc tìm Cơ Tường, để ta điều khiển khôi lỗi lo liệu."

Lúc hoàng hôn buông xuống, Thanh Hư thành trở nên yên tĩnh. Trên phố, người qua lại ngày càng thưa thớt. Trong ánh tà dương đỏ sẫm, từ phía cổng thành, một nữ tử vận lục y thong thả bước đến, trong tay ôm nghiêng một trục họa dài.

Không biết có phải vì thần sắc nàng luôn tỏ vẻ chán đời, mà cả người nàng toát ra một làn khí u sầu ảm đạm.

Người đó, chính là Cơ Tường – Cổ Tông Chủ  của Tạo Thần Quỷ Vật.

Hướng đi của nàng là Minh Thần Thư Viện.

 

"Xui thật đấy! Đúng là xui xẻo! Hôm nay gặp một tên trọc đầu, ăn xong còn không chịu trả Bụi Châu, lại bảo ta tới khách điếm Mộ Xuân tìm người tên là Nham Sinh để tính tiền."

"Ngươi cũng gặp hắn sao? Hắn còn làm đổ sạp hàng của ta, chẳng buồn xin lỗi, rồi bảo muốn gây sự thì đi khách điếm Mộ Xuân tìm Nham Sinh mà tính sổ."

Trên phố, tiếng bàn tán râm ran.

Nghe đến đây, sắc mặt Cơ Tường thoắt xanh thoắt trắng, nội tâm không thể giữ được bình tĩnh...

Cuối cùng, nàng vội vàng bước nhanh đến chỗ một người đang lẩm bẩm không ngừng.

"Ngươi vừa rồi nói tên gì? Là Nham Sinh? Là Nham Sinh?!"

"Đúng vậy a. Ấy da, thì ra là Thần nữ điện hạ! Tháng này người đến sớm quá vậy, chẳng lẽ là vì lần này học viện Minh Thần kết khóa sớm sao?"

Thế nhưng, Cơ Tường hoàn toàn không để tâm đến lời hắn sau đó, vội vàng hỏi tiếp:

"Vậy cái tên đầu trọc kia trông thế nào? Có đẹp không?"

"Đẹp lắm! Trời ơi, vừa tuấn tú vừa quyến rũ! Nếu không phải hắn quá vô lễ, ta còn định gả con gái mình cho hắn đấy!"

Cơ Tường sững người, một lúc lâu mới hồi thần lại.

"Khách điếm Mộ Xuân… Khách điếm Mộ Xuân…" Đến cuối cùng, giọng nàng đã lộ vẻ nghiến răng nghiến lợi. Nàng hấp tấp lao về phía khách điếm Mộ Xuân, chẳng thèm để ý tới bức họa đang ôm trong ngực, để nó rơi thẳng xuống đất.

"Thần nữ điện hạ! Tranh của người! Thần nữ điện hạ!"

Người bán hàng hốt hoảng nhặt lấy bức họa dưới đất, định đuổi theo Cơ Tường, nhưng nàng đã vận yêu lực, chỉ trong chớp mắt thân ảnh  biến mất tăm.

Hắn ngẩn người, gãi đầu một cái, rồi tò mò mở tranh ra nhìn thử — lập tức kinh hãi.

"Tiêu rồi tiêu rồi! Đây chẳng phải là Vụ sa tinh hà đồ sao? Thứ quan trọng thế này mà cũng để rơi được! Không có nó thì người trong học viện biết đường nào mà đi ra Tu chân giới bên ngoài chứ!"

Hắn vội vàng cuộn tranh lại. "Phải nhanh chóng đưa nó trả lại thôi…"

Nhưng vừa mới cuộn xong, một bàn tay đã đặt lên trục tranh.

"Đây… thật sự là Vụ sa tinh hà đồ?"

Tay của Sở Lạc đặt trên bức tranh, linh lực nhẹ nhàng thẩm thấu vào từng nét vẽ để dò xét.

Quả nhiên, bên trong có kết cấu rất giống một pháp trận không gian.

"Ngươi làm gì đấy? Đây là vật Thần nữ giao cho ta bảo quản!" Gã bán hàng cảnh giác nhìn Sở Lạc.

Sở Lạc  nở một nụ cười hòa nhã: "Vừa rồi quên nói, ta đang ở trọ tại khách điếm Mộ Xuân. Vừa hay có thể tiện tay đem bức họa này giao lại."

Gã bán hàng vẫn còn chút ngờ vực, nhưng dưới tài ăn nói trơn tru của Sở Lạc, cuối cùng cũng giao lại bức họa.

Sau khi nhận lấy, Sở Lạc rời thành hội họp với Liễu Tự Diêu và Tô Kỳ Mộc.

Cùng lúc đó, Cơ Tường đã tới khách điếm Mộ Xuân, bắt đầu lục tung mọi nơi tìm kiếm Nham Sinh.

"Thần nữ tìm người đầu trọc tuấn tú sáng nay rời khách điếm đúng không?" Chưởng quầy thấy nàng sốt ruột liền bước tới. "Sáng nay hắn trả phòng rồi, nói là sẽ rời khỏi thành Thanh Hư, đến chỗ khác."

"Hắn đi đâu?" Cơ Tường  truy hỏi.

Chưởng quầy ngẫm nghĩ một chút.

"Hình như là…  Mộ Hoa Kiếm gì đó."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận