Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 406

“Nhắc mới nhớ, bên ngoài gần như không có mấy lời đồn về Hạc Dương Tử. Dù là người cùng thời với sư tôn ta, nhưng chắc hẳn Hồng Kiếm đạo nhân biết gì đó về ông ấy,” Sở Lạc nói. “Sắp tới ta lại phải xuống phía nam, khi đến Bình Chân Tông tìm Hồng Kiếm đạo nhân, tiện thể hỏi thử một câu vậy.”

Liễu Tự Diêu không trả lời, vẫn chăm chú vẽ tranh. Một lúc sau, truyền âm của Tô Kỳ Mộc truyền đến.

Kim linh rung nhẹ, ánh sáng từ trong bay ra, rơi xuống đất rồi nhanh chóng kết thành một pháp trận truyền tống.

“Chuẩn bị xong thì nói, ta sẽ kích hoạt trận.” Tô Kỳ Mộc nói.

Sở Lạc lập tức gọi Liễu Tự Diêu dừng tay.

Trận pháp khởi động, ánh sáng dần dần nuốt trọn thân ảnh hai người, chỉ trong chốc lát, khung cảnh trước mắt đã thay đổi.

Đó là một căn phòng đã bị bỏ trống từ lâu, bài trí bên trong khá đơn giản, nhưng từ giá sách chứa đầy ngọc giản và cuộn trục mang linh khí, có thể đoán ra nơi này từng là chỗ ở của một tu sĩ.

Sở Lạc bước đến bên cửa sổ, đẩy ra nhìn thử bên ngoài, rồi hơi sững người.

“Trên đỉnh núi… rất cao, bước ra ngoài là vực sâu. Chậc,” nàng vừa nói vừa vuốt cằm, “nơi bế quan kiểu này đúng là yên tĩnh thật, khỏi lo có ai quấy rầy.”

“Nhìn linh khí nơi đây, chắc vẫn còn trong quốc độ của phàm nhân. Tuy thanh tịnh, nhưng linh khí mỏng, không nhiều tu sĩ chịu ở lâu tại những nơi thế này.”

Vừa dứt lời, ánh mắt Liễu Tự Diêu hơi động.

“Quốc độ phàm nhân… ta nhớ ra rồi. Chưởng môn đời trước từng nhắc đến trong tông lục — tam đồ đệ của Tu Tề đạo nhân không xuất thân từ gia tộc tu sĩ, mà là người phàm. Tu Tề đạo nhân mang hắn về từ một chuyến lịch luyện.”

“Vậy thì lão đạo đó đúng là rất coi trọng Tả Hoằng Thận rồi,” Sở Lạc cũng gật đầu, “chỗ này có khi chính là quốc gia phàm nhân nơi hắn từng sống thuở trước cũng nên.”

“Các quốc gia phàm nhân thay đổi rất nhanh, năm trăm năm qua chẳng biết đã bao lần phân hợp. Nay, Quyết Quốc – từng là đại quốc giàu mạnh – đang dần suy tàn. Ngươi đoán xem là quốc nào đã thay thế vị trí ấy?”

Nghe vậy, Sở Lạc cong môi cười, phất tay với hắn: “Ngươi nói đi, ta ngại nói.”

Thấy thế, Liễu Tự Diêu cũng bật cười khẽ: “Vậy ra ngươi cũng không hoàn toàn thờ ơ với tình hình của Nghiệp Quốc. Biết giờ Nghiệp Quốc đang thịnh vượng, hoàng đế Tạ Dữ Duy rất được lòng dân, lại có nhiều tán tu nguyện ý quy phục dưới trướng. Quyết Quốc phát binh tấn công vài lần đều thất bại. Người này lòng dạ son sắt, biết ơn báo đáp, giờ hương hỏa thịnh vượng nhất cả nước cũng là chỗ Lăng Vân Quán. Về sau nhớ nói với Tống Chưởng Môn  một tiếng, bảo ông ấy thưởng thêm cho ngươi.”

“Việc chưa làm còn nhiều, ta  không có thời gian về Nghiệp Quốc nhìn một cái.” Sở Lạc cười khì khì, nhưng vừa dứt lời lại rút từ giá sách ra một cuộn trục bọc trong túi gấm.

Mở túi, lấy trục ra, vừa trải lên xem, nụ cười trên mặt nàng lập tức biến mất.

“Tả Hoằng Thận.”

Nghe vậy, ánh mắt Liễu Tự Diêu cũng nhìn sang.

“Là cuộn tư liệu bị mất.”

Cuộn trục được mở ra hoàn toàn, ghi lại cuộc đời của Tả Hoằng Thận, nhưng tư liệu về hắn không kết thúc khi rời khỏi Thần Ma cảnh quay lại tông môn.

“Đêm trở về, Tả Hoằng Thận tìm đến Nguyên Thương Quyết, hai người phát sinh tranh chấp. Tả Hoằng Thận thi triển một loại quỷ thuật chưa từng ai thấy, phá hủy linh trí của Nguyên Thương Quyết, khiến ông phát điên, miệng lưỡi cứng đơ.”

“Sự việc bị Tu Tề đạo nhân bắt gặp. Dưới lời chất vấn nghiêm khắc, Tả Hoằng Thận khai ra chân tướng.”

“Nguyên Thương Quyết nghi ngờ cái c.h.ế.t của Túc Minh Khuynh – người của Lăng Vân Tông – là do Tả Hoằng Thận gây ra. Sau khi hắn thừa nhận, Nguyên Thương Quyết quyết tâm g.i.ế.c hắn, định đoạt lại một vật từ tay hắn.”

“Thế nhưng Nguyên Thương Quyết khi ấy vẫn còn tu vi Hợp Thể, lại không địch nổi Tả Hoằng Thận chỉ mới Nguyên Anh.”

“Sự việc sau đó, vì yêu thương đồ đệ tha thiết, Tu Tề đạo nhân cầu xin chưởng môn tha mạng cho Tả Hoằng Thận.”

 

“Cuối cùng, chính Tu Tề đạo nhân tự tay phế bỏ toàn bộ tu vi của hắn, lại đ.â.m mù mắt phải, cắt tai trái, khiến hắn không thể tu luyện công pháp Thượng Vi nữa, và trục xuất khỏi tông môn.”

Đến đây, cuộn trục mới kết thúc.

Trong phòng lặng như tờ thật lâu, mãi đến khi Liễu Tự Diêu lên tiếng:

“Thì ra, sự điên loạn của Nguyên gia gia… không phải do  quỷ cảnh gây ra…”

“Một vật nào đó… Nguyên tiền bối muốn lấy lại thứ gì đó từ tay hắn.” Sở Lạc lại để tâm đến chi tiết này hơn. “Túc Minh Khuynh là do hắn giết, sự điên loạn của Nguyên Thương Quyết cũng do hắn gây ra. Mọi người đều cho rằng những cái chết, những điên loạn là do Thần Ma cảnh, nhưng giờ xem ra, tất cả đều là do người gây nên.”

“Liễu tiền bối cùng các vị đã liều mạng truyền tin về tu chân giới. Chưa kịp mở lời, đã gặp nạn. Nguyên tiền bối đoán Tả Hoằng Thận g.i.ế.c người, rất có thể ông ấy đã nhận ra điều gì đó…”

Sở Lạc giao cuộn trục cho Liễu Tự Diêu giữ, rồi lấy lệnh bài thân phận ra: “Không được, ta phải tra cho rõ ràng, rốt cuộc vật đó là gì.”

Nàng  truyền tin cho Hạ Tinh Châu, hỏi hậu nhân nhà họ Túc về chuyện xưa.

Sau khi lục tung cả căn phòng mà vẫn không phát hiện được gì thêm, hai người  quay trở về Thượng Vi Tông.

Trong thâm cốc, Nguyên Thương Quyết vẫn đứng yên bất động, mắt nhìn lên trời.

“Một bậc anh hùng oanh liệt năm xưa, lại thành ra thế này…” Sở Lạc đứng ngoài cốc nhìn vào, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của lão đạo mù năm ấy.

Bên cạnh, Liễu Tự Diêu bỗng xoay người rời đi.

“Ê, ngươi đi đâu đó?” Sở Lạc vội vàng đuổi theo.

Dù gì thì lão đầu kia từng có ý định g.i.ế.c nàng, nếu không có Liễu Tự Diêu ở đây làm tấm khiên thịt, nàng thật chẳng dám một mình đứng đây.

“Ra lệnh truy tra Tả Hoằng Thận.”

“Ngươi đâu phải Vu Chưởng Môn, lời ngươi có tác dụng gì sao?”

“Có.”

Ở lại Thượng Vi Tông thêm mấy ngày, vẫn chẳng điều tra ra manh mối gì mới. Tin tức từ Hạ Tinh Châu cũng truyền về.

Thời gian đã trôi quá lâu, cho dù tổ tiên nhà họ Túc từng biết nội tình gì đó, thì nay cũng theo năm tháng mà mai một, chẳng tra ra được gì.

Manh mối khó khăn lắm mới có được, lại lần nữa đứt đoạn.

Nhưng Sở Lạc cũng không thể cứ ở mãi đây. Sau khi cáo biệt mọi người, nàng tiếp tục hành trình, xuôi về phía nam đến Bình Chân Tông.

Hiện tại khắp Đông Vực đều đã yên bình, là thời điểm nghỉ ngơi lấy lại sức hiếm hoi.       Hồng  Kiếm đạo nhân từ lâu đã dẫn ba đồ đệ quay về Vô Lượng Sơn của Bình Chân Tông.

Một ngày trước khi Sở Lạc đến nơi, đội Lôi Đình cũng vừa đến thị trấn dưới chân núi.

 

Trên Vô Lượng Sơn, Chu Mặc Du đến bẩm báo với Hồng Kiếm đạo nhân. Vừa bước vào đại điện, liền thấy sư tôn mình đang ngồi thiền, còn một con hạc giấy truyền âm đang bay lên bay xuống bên cạnh, trên đầu phừng phừng cháy, đập cánh liên tục, thỉnh thoảng còn mổ trúng ông một cái.

Thế mà Hồng Kiếm đạo nhân vẫn bất động như núi.

Chu Mặc Du bất đắc dĩ bật cười: “Sư tôn, hạc giấy của Sở Lạc truyền đến đã bay vòng vòng ở đây hai ngày rồi, người mở ra xem đi thôi.”

Lúc này, mày Hồng  Kiếm đạo nhân nhíu thật sâu, rồi ông chậm rãi mở mắt.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận