Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 394

Cánh hoa ngũ sắc lặng lẽ bay giữa không trung. Liễu Tự Diêu vận một bộ trường bào lam nhạt như nước, sạch sẽ và thanh khiết, đang quỳ trước thanh đoản kiếm gỉ sét giữa biển hoa.

Lời phụ thân vẫn vang vọng bên tai, trong tay còn nắm bức họa chuẩn bị đưa cho huynh trưởng xem.

Khi còn ở Thượng Vi Tông, dù chính chưởng môn đã đích thân dựng bia mộ cho phụ thân và huynh trưởng, trong lòng Liễu Tự Diêu vẫn không tin họ đã chết.

Những người lợi hại như họ… sao có thể c.h.ế.t dễ dàng như vậy được…

Liễu Tự Diêu ngơ ngẩn nhìn thanh đoạn kiếm trước mắt, nước mắt đã sớm làm má — đây là lần đầu tiên Sở Lạc thấy hắn như vậy.

Ở Thượng Vi Tông, hắn luôn là vị sư huynh trông cậy được; lúc ra ngoài du hành, đối với chuyện gì cũng rõ như lòng bàn tay, cứ như thể không có việc gì trong thiên hạ hắn không biết.

Không biết đã qua bao lâu, đến khi trời đã hoàn toàn tối đen, hắn vẫn quỳ tại chỗ như một pho tượng đá.

Con đường sau này, hắn phải bước đi một mình rồi.

Sở Lạc bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn.

“Chúng ta phải đưa tin tức mà các tiền bối dùng tính mạng đổi lấy ra ngoài.”

Nghe vậy, đáy mắt Liễu Tự Diêu khẽ rung động. Hắn chống tay đứng dậy.

“Đi thôi. Đừng khiến đám Vương thượng chú ý.”

Hắn biết, chỉ cần còn ở trong Thần Ma Cảnh, hắn không có tư cách để đau buồn.

Mạng của hắn không đáng gì, nhưng tin tức mà tổ phụ và bao người cùng  gia tộc họ Liễu dùng tính mạng để truyền ra… hắn nhất định phải mang nó trở về giới tu chân.

Trăng như nước, gió đêm hiu hiu.

Trước khi rời khỏi mộ Hoa Kiếm , Liễu Tự Diêu ngoái đầu nhìn lại thanh đoản kiếm hoen gỉ giữa biển hoa kia.

“Chuyện này sẽ không kết thúc.”

Cuộc chiến giữa Liễu gia và Thần Ma Cảnh — sẽ không dừng lại.

Đêm xuống, Sở Lạc nằm bò trên bậu cửa sổ, nhìn ánh đèn chưa tắt trong phòng bên cạnh của Liễu Tự Diêu, tay chống cằm.

Chợt nghe thấy một tiếng động khẽ, cánh cửa sổ bên kia bị đẩy ra, Liễu Tự Diêu quay đầu, nhìn sang nàng.

“Ngươi ổn chứ?” Gặp ánh mắt hắn, Sở Lạc hỏi.

“Không có gì là ổn hay không ổn. Gia quy  Liễu gia ... bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không được chểnh mảng mà khiến nhiệm vụ thất bại.”

“Việc tiếp theo, giao cho ta. Thực lực của ta, ngươi cũng biết rồi.”

Nghe vậy, Liễu Tự Diêu bật cười khẽ, khẽ lắc đầu: “Chúng ta đã cùng nhau bước vào nơi này.”

“Vậy được,” Sở Lạc cũng cười, rồi tiếp lời: “Học sinh khóa này của Minh Thần Thư Viện cũng sắp tốt nghiệp rồi. Kẻ chúng ta đang đợi — Cơ Tường, hẳn cũng sắp tới Thanh Hư thành. Nếu đúng là nàng ta, thì ta và Tô Kỳ Mộc đều đã từng gặp.”

Liễu Tự Diêu gật đầu: “Ta sẽ đi tìm nàng.”

Sở Lạc lại lắc đầu: “Ngươi sử dụng Bách Mục Thiên Nhĩ để tìm khắp nơi sẽ hao tổn quá nhiều linh lực, bất lợi cho trận chiến sắp tới. Hơn nữa, chỉ có ngươi là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, không thể để ngươi làm việc này.”

“Ngươi đã có cách rồi?” Liễu Tự Diêu hỏi.

Nghe vậy, Sở Lạc gật đầu: “Lần này nàng ta đến Thanh Hư thành là để sử dụng Vụ sa tinh hà đồ đưa sinh vật trong quỷ cảnh ra ngoài. Chắc chắn nàng sẽ không dễ rời khỏi thành trì đang được các Vương thượng theo dõi này. Nếu muốn ra tay, sẽ rất nguy hiểm. Tốt nhất là có thứ gì đó khiến nàng ta đặc biệt quan tâm, dụ nàng rời khỏi thành.”

 

Liễu Tự Diêu nhíu mày: “Thứ như vậy… đi đâu mà tìm?”

“Không cần tìm.” Sở Lạc nói,  con rối Nham Sinh thò đầu ra từ trong phòng, vẫy tay với Liễu Tự Diêu.

Liễu Tự Diêu vừa thấy Nham Sinh thì sững người.

“Thấy người mà mình từng vừa yêu vừa hận bị luyện thành rối, nàng ta chắc sẽ muốn g.i.ế.c ngươi đấy.”

“Ngày mai bắt đầu, ngươi cứ đưa con rối này đi khắp Thanh Hư thành, đợi đến khi thu hút được sự chú ý của nàng ta, kế hoạch của chúng ta coi như đã thành công một nửa.” Sở Lạc nói.

Ngày hôm sau, Liễu Tự Diêu chuẩn bị xong mọi thứ, dẫn theo Nham Sinh ra phố. Dưới sự điều khiển của Sở Lạc, con rối hành động chẳng khác nào người sống.

Trong khách điếm, Sở Lạc tìm đến Tô Kỳ Mộc.

Sau chuyện hôm qua, người không thể ngủ yên suốt đêm — không chỉ có mỗi Liễu Tự Diêu.

“Vương thượng trong Thánh Địa đã hạ giới. Ta biết rõ trong Thanh Hư thành hiện có ba vị: Sinh Tử Luân Hồi Vương, Pháp Độ Trật Tự Vương và Vạn Tượng Sinh Linh Vương. Dựa vào các thông tin trước đó, việc yêu xà nắm được vụ sa tinh hà đồ và kết nối với Minh Thần Thư Viện chứng tỏ… ít nhất đã có một Vương thượng  trong Thần Ma Cảnh đang giúp đỡ nàng ta. Có thể loại trừ Nhật Nguyệt Tinh Thần Vương.”

Tô Kỳ Mộc đang nghiêm túc lắng nghe nàng phân tích, đến khi nghe câu cuối thì không khỏi nhíu mày nghi hoặc.

“Tại sao loại trừ Nhật Nguyệt Tinh Thần Vương? Chẳng lẽ ngươi đã gặp hắn?”

Nghe vậy, Sở Lạc gật đầu: “Trong năm vị thống trị nơi àny, chỉ còn Lâm Hải Sơn Xuyên Vương là ta chưa gặp. Đương nhiên, cũng không thể hoàn toàn loại trừ Nhật Nguyệt Tinh Thần Vương, chỉ là… linh cảm của ta thôi.”

“Ngươi đều gặp hết rồi sao… vậy còn Pháp Độ Trật Tự Vương…” Ánh mắt Tô Kỳ Mộc lộ rõ vẻ phức tạp.

“Lười, ở ẩn, suốt ngày ở trong Minh Thần Thư Viện, có vẻ cũng chẳng can dự gì đến chuyện gần đây.”

“Sở Lạc.” Tô Kỳ Mộc ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Tạo Thần Quỷ Vật, rốt cuộc trông thế nào?”

Sở Lạc không ngờ hắn lại hỏi điều này. Nàng vốn tưởng rằng, sau khi sư tôn dùng Kinh biến thấy được thân phận thật của hai người họ, cả hai đã ngầm hiểu rằng đối phương đều có bí mật, nên ai cũng không vạch trần.

Nhưng giờ nhìn dáng vẻ Tô Kỳ Mộc… như trước khi vào Thần Ma Cảnh, hắn hoàn toàn không nhận ra bản thân khác biệt.

“Ngươi… không cảm nhận được sự tồn tại của nó sao?” Sở Lạc ngạc nhiên hỏi.

Đối diện ánh mắt nàng, Tô Kỳ Mộc khẽ gật đầu.

“Thế thì đúng là kỳ lạ thật… nhưng, ngươi thực muốn biết rõ mọi chuyện ?”

Nghe vậy, Tô Kỳ Mộc khẽ thở dài: “Không cần. Nếu trên người ta không có thứ đó thì càng tốt. Ta sinh ra ở giới tu chân, sao có thể trái nghịch đạo lý, phụ lòng tổ tiên đã đổ m.á.u vì thiên hạ này?”

“Nhưng… sau khi rời khỏi nơi này, chuyện của chúng ta sớm muộn cũng bị lộ. Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Tô Kỳ Mộc gật đầu: “Chúng ta chưa từng làm điều gì có lỗi với giới tu chân.”

“Nhưng đám vương thượng chỉ tìm ta.” Sở Lạc trầm ngâm rồi tháo ngọc bội bên hông đưa cho hắn. “Cái này, cho ngươi.”

“Còn ngươi thì sao?”

“Ta có pháp thân, lại đã thích ứng với quỷ khí trong cảnh giới này đã lâu, không bị ảnh hưởng nhiều. Ra ngoài rồi, người khác thấy ngọc bội trên người ngươi cũng sẽ không nghi ngờ. Huống hồ lần này ngươi vào nơi này, Hạc Dương Tử vốn đã lo lắng.”

Sở Lạc tiếp tục: “Nếu có ai hỏi, thì nói là ta dùng pháp thân chống lại quỷ khí, không ai nghi ngờ đâu.”

Nghe vậy, Tô Kỳ Mộc hơi sững người, rồi khẽ cúi đầu, mỉm cười: “Đa tạ. Ta… hẳn nên tặng ngươi lễ đáp lễ.”

“Không cần khách sáo thế.” Sở Lạc cười xua tay: “Ta đi Minh Thần Thư Viện một chuyến, thu hút sự chú ý của đám vương thượng, cũng giúp bên Họa Sư Thiên Tài giảm bớt phiền phức.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận