Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 400

Sấm chớp đì đùng, bầu không khí âm trầm đến mức khiến người ta nghẹt thở.

 

Chỉ trong thoáng chốc, nơi này như tái hiện lại quang cảnh năm trăm năm trước, khi quyền uy không thể chống lại áp xuống, khiến vạn vật đều trở nên nhỏ bé, vô lực.

 

 

“Đây là lần đầu tiên, tạo thần chi vật của chúng ta lại chủ động, kiên quyết chọn ra người mà nó muốn theo suốt một đời, mà lại còn biết rõ người ấy tương lai sẽ trở thành kẻ địch của chúng ta.”

 

Pháp Độ Trật Tự Vương ngẩng đầu, nhìn lên trời nơi ánh sáng đỏ rực đang bung nở như đóa hoa yêu mị khiến người ta cam tâm tình nguyện hiến dâng sinh mệnh, nhẹ nhàng cất lời. Sau đó, ánh mắt chuyển sang Sinh Tử Luân Hồi Vương bên cạnh.

 

“Ngươi, định lựa chọn thế nào?”

 

Trên Thiên Thang, khí tức chấn động mãnh liệt đến mức khiến Tô Kỳ Mộc và Liễu Tự Diêu không thể lại gần thêm một bước. Nhưng nhìn tình hình như vậy, biết được Sở Lạc bình an vô sự, bọn họ cũng yên tâm phần nào.

 

Trong quầng sáng đỏ rực, thân hình của Xuyên Sơn Lâm Trạch Vương tan biến dần, cuối cùng hóa thành hư vô.

 

“Hoa Hoa, ngươi vừa rồi là…”

 

“Ta nói là bị kích động bộc phát, ngươi tin không?

 

“Không tin.”

 

Hừ, ngươi tin hay không thì kệ! Chúng ta đã đồng sinh cộng tử năm năm rồi, ngươi muốn bỏ rơi ta đã muộn rồi!

 

Nghe lời nó nói, khóe môi Sở Lạc bất giác cong lên, nhưng nơi khóe mắt lại có một giọt lệ lặng lẽ lăn xuống má.

 

“Vậy lần này là ngươi tự nguyện dính lấy ta đấy nhé. Nếu sau này dám bỏ ta mà đi… xem  ngươi chạy đi đâu cho thoát!”

 

Sao tự dưng ta lại thấy mình lỗ to thế này… ngươi xưa nay là kẻ miệng lưỡi trơn tru nhất…

 

“Phụt…” Sở Lạc bật cười thành tiếng, đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt, rồi đứng bật dậy, phóng về phía thiên môn nơi ánh kim đang rực rỡ trên bậc thang.

 

Thiên Thang lại bắt đầu tiêu tán. Ngay tại thời khắc cuối cùng trước khi nó biến mất hoàn toàn, Sở Lạc kéo lấy Liễu Tự Diêu và Tô Kỳ Mộc, nhảy vọt vào cánh cổng trời đang mở rộng trong ánh sáng vàng chói lọi.

 

Ngoài Thần Ma Cảnh, gió cát mịt mù.

 

Theo quy luật vận hành tự nhiên của hạt bụi này này, nơi đây hiện đang ở trong quá trình dịch chuyển vị trí. Người của Bát Tiên Môn vẫn chưa lần theo được đến đây.

 

Nhưng vừa ra khỏi Quỷ Cảnh, Sở Lạc  còn tung tăng hoạt bát lập tức ngã sầm xuống đất,  vết thương  toàn thân đồng loạt vỡ ra.

 

À… ta quên báo với ngươi một điều, ta dùng thần quyền để chữa thương cho ngươi. Nhưng một khi rời khỏi Thần Ma Cảnh, ngươi không còn là thần nữa.

 

“Đoán ra rồi. Với lại…” Nằm dưới đất, miệng đầy cát, Sở Lạc thều thào, “Hình như… xương cốt của ta còn sót lại trong đó…”

 

Ngươi mà báo sớm một chút, ta đã nhặt về rồi… Giờ thì chỉ còn cách dùng Nghiệp Hỏa từ từ tái tạo lại thôi.

 

Tô Kỳ Mộc vội vàng đến đỡ lấy Sở Lạc, vừa nghe nàng lẩm bẩm xong thì ánh mắt khẽ động.

 

“Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”

 

Nghe vậy, khóe môi Sở Lạc cong lên. “Thần hộ vệ của ta.”

 

Có Liễu Tự Diêu liên lạc với Bát Tiên Môn, thông báo vị trí mà Thần Ma Cảnh xuất hiện lần này, người của các đại môn phái nhanh chóng kéo đến.

 

 

Ba người bọn họ không chỉ còn sống bước ra khỏi Thần Ma Cảnh, mà còn hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa tính cả hành trình cũng chưa đầy hai tháng.

 

Việc này vừa được truyền ra đã khiến toàn bộ tu chân giới rúng động.

 

Tất nhiên, Sở Lạc đã trọng thương đến mức như thế, từ lúc được Tống Tông chủ  tiếp nhận đã phải tĩnh tu  dưỡng thương, đối với những biến động ngoài kia, nàng hoàn toàn không hay biết.

 

Nhưng dù thế nào, nàng đã g.i.ế.c c.h.ế.t Cơ Tường — kẻ mang huyết mạch Cổ Thần, hủy đi Vụ Sa tinh hà đồ mà Lâm Hải Sơn Xuyên Vương dùng để chuyển sinh vật của Quỷ Cảnh ra ngoài,  cuối cùng còn tiêu diệt luôn cả Vương giả này.

 

Tổn thất mà Thần Ma Cảnh gây ra cho tu chân giới suốt bao năm qua, vẫn là không thể bù đắp được.

 

May mắn thay, họ đã cắt đứt thông đạo đưa sinh vật bên trong ra ngoài, khí tức quỷ cảnh không còn lan rộng, Đông Vực tạm thời cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

 

Dẫu vậy, tu chân giới vẫn còn nhiều vật phẩm rơi rớt từ Thần Ma Cảnh. Sau khi Liễu Tự Diêu thuật lại toàn bộ hành trình làm nhiệm vụ và những thông điệp do tiền nhân liều mạng để lại, Tiên môn lập tức bắt đầu hành động thu hồi dị vật.

 

Những nơi từng bị Thần Ma Cảnh biến thành tử địa, phải dùng vô số linh dược, linh vật nuôi dưỡng suốt mấy chục năm mới có thể hồi phục sinh cơ.

 

Một thông điệp bị chôn vùi suốt năm trăm năm cuối cùng cũng được đưa trở lại với tu chân giới. Sau khi biết chuyện, các đạo môn  nâng mức cảnh giới đối với Thần Ma Quỷ Cảnh lên hàng tối cao — không còn đơn giản là giám sát vị trí hay thu hồi dị vật nữa.

 

Muốn bảo vệ tu chân giới, họ nhất định phải tìm ra cách hủy diệt Quỷ Cảnh, đồng thời xếp việc truy tìm năm món Tạo Thần Quỷ Vật trở thành nhiệm vụ tối cao với mọi đạo tu.

 

Vì vậy, ngay trong đêm đầu tiên Bát Tiên Môn tụ họp, các chưởng môn, trưởng lão  tiến hành thảo luận nghiêm túc về sự việc — trọng tâm đầu tiên chính là Sở Lạc.

 

“Về hành động của Sở Lạc trong Quỷ Cảnh, hậu nhân họ Liễu kia khai báo rất sơ sài. Ban đầu ta chỉ có chút nghi ngờ, nhưng việc nàng trực tiếp c.h.é.m g.i.ế.c một vị Quỷ Cảnh Vương giả đã đủ chứng minh — nàng chắc chắn là người đang nắm giữ một trong các Tạo Thần Quỷ Vật.”

 

Một vị trưởng lão của Linh Bảo Tông trầm giọng nói.

 

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tống Minh Việt, chỉ thấy ông tỏ vẻ chẳng có gì to tát.

 

“Việc này, con bé Sở đã nói rõ với ta rồi. Vật trong người nàng là một trong năm tạo thần chi vật — Song Sinh liên Hoa.”

 

Tống Chưởng môn  quá  thẳng thắn  khiến mọi người tại đây đều sững sờ. Hồng Kiếm đạo nhân lập tức quay đầu, nhìn sang:

 

“Ngươi nghĩ thế nào về việc này?”

 

Chưa đợi Tống Minh Việt lên tiếng, giọng nói của Vu Thính đã vang lên. Khác hẳn với phong thái ôn hòa như gió xuân thường ngày, lúc này ánh mắt hắn trở nên nghiêm nghị, từng chữ như c.h.é.m vào lòng người.

 

“Chư vị còn nhớ vì sao Sở Lạc phải bước vào Thần Ma Cảnh chăng? Ai trong thiên hạ chẳng biết, vào nơi đó chẳng khác gì tự đi tìm chết? Thế nhưng nàng vẫn đi, không chỉ đi, mà còn sau khi biết rõ thân phận thật của mình, vẫn hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí còn g.i.ế.c c.h.ế.t một trong các Vương giả trong đó.”

 

“Hôm nay, ta nói thẳng ở đây — nếu không có Sở Lạc, nhiệm vụ này không thể hoàn thành. Cho dù có hoàn thành, những người khác cũng không thể còn sống bước ra. Khốn cảnh mà nơi đó mang đến cho tu chân giới hiện tại, không ai trong chúng ta đủ sức gỡ bỏ. Nếu tiếp tục kéo dài, tu chân giới rồi sẽ bị nó nuốt trọn, đến khi đó, chẳng ai còn sống sót.”

 

“Các người sợ nàng sẽ làm gì? Mang theo sinh vật của Quỷ Cảnh đánh vào tu chân giới à?”

 

“Những gì nàng đã làm,  có khác gì Bạch Thanh Ngô, Liễu Tu Doanh, Lôi Thiên Cảnh năm xưa? Đã thế, vì sao bọn họ có thể được tôn làm anh hùng của tu chân giới, còn nàng thì không xứng?”

 

“Sai lầm từ hơn năm trăm năm trước, ai đến gánh? Sự bình yên hiện tại, là mạng của ai đổi lấy?”

 

“Cả đời Vu mỗ, ghét nhất là kẻ khiến anh hùng lạnh lòng, huống hồ đây lại là dòng chính  Thiên mạch của Lăng Vân Tông, đời đời đều là liệt sĩ vì đạo.”

 

“Nếu các vị còn muốn nói gì, trước khi mở miệng, hãy móc trái tim của chính mình ra mà nhìn cho kỹ — rồi hãy quyết định có nên lên tiếng hay không.”

 

Lời vừa dứt, cả đại sảnh im phăng phắc, không một ai dám nói thêm câu nào. Sự trầm lặng kéo dài, nặng nề như tầng mây phủ trên thiên môn.

 

Một lúc lâu sau, Hạc Dương Tử híp mắt, định lên tiếng, thì chưởng môn Thất Trận Tông bên cạnh đã cất lời trước.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận