Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 393
Sau lưng lại vang lên tiếng c.h.é.m g.i.ế.c đẫm máu, Sở Lạc xoay người, nàng muốn nhìn lại những tiền nhân đã cam nguyện ở lại nơi đây để liều chết, cũng muốn tận mắt chứng kiến cái gọi là “chúng” — những tồn tại đã từng dồn ép bao nhiêu thế lực hùng mạnh của tu chân giới đến bước đường cùng.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc nàng quay đầu, gió mưa lôi điện đều đã dừng lại, mọi thứ tan biến, chỉ còn lại muôn hoa nở rộ khắp sơn cốc, cùng những cánh hoa nhẹ bay giữa không trung.
“ Mộ Hoa kiếm.”
Thanh âm của Tô kỳ Mộc truyền đến, Sở Lạc nghe vậy thì đưa mắt nhìn về phía đó, thấy hai người đã đến.
“Năm trăm năm trước, nhóm tiền bối đầu tiên tiến vào Thần Ma Cảnh tìm kiếm đã ngã xuống nơi này. Liễu tiền bối dùng tính mạng bố trí đại trận thượng cổ, lấy đoạn kiếm này làm trận nhãn, mở ra Thiên Môn, mới có thể đưa đám hậu sinh còn sót lại thoát ra ngoài,” Sở Lạc đứng dậy, “nơi này, e rằng nên gọi là mộ Anh Hùng.”
Liễu Tự Diêu đã bước lên phía trước, nhìn chằm chằm vào thanh đoạn kiếm: “Là kiếm của tông môn Thượng Vi chúng ta.”
“Hẳn là tổ phụ ta, năm xưa, cũng đã ngã xuống nơi này?” Hắn quay sang hỏi Sở Lạc.
Sở Lạc gật đầu, đem toàn bộ ký ức khi chạm vào chuôi kiếm kể lại rõ ràng cho họ.
Nghe xong, Liễu Tự Diêu trầm mặc hồi lâu, sau đó quỳ gối, cúi đầu vái lạy trước thanh đoạn kiếm.
“Hậu nhân họ Liễu nay đến nơi này, không biết tổ phụ yên nghỉ tại nơi đây, đời đời hương khói chưa tới, mong linh hồn tổ phụ thứ lỗi.”
“Họ Liễu con cháu trưởng thành, nối chí tổ phụ, bôn tẩu giữa núi sông, trừ tà diệt quỷ, truy tìm di vật Thần Ma, không dám lười biếng.”
“Chỉ mong linh hồn tổ phụ, nơi trời đất, an giấc ngàn thu.”
Liễu Tự Diêu vốn cho rằng hy vọng mình tiến vào Thần Ma Cảnh là chuyện viển vông, lại càng không ngờ, đời này còn có thể tìm thấy mộ phần tổ phụ mình nơi đây.
Đối với người anh hùng trong truyền thuyết kia, hắn tuy chưa từng gặp qua, nhưng vẫn luôn biết rõ rằng vinh quang và sự cường đại của dòng họ Liễu gắn chặt với vị tổ phụ đó. Từ nhỏ hắn đã kính ngưỡng nhân vật này, giống như ca ca hắn là Liễu Tự Hoài, đều lấy tổ phụ làm gương soi.
Hôm nay, rốt cuộc cũng có thể dùng thân phận cháu đích tôn để đích thân tế bái Liễu Tu Doanh, khúc mắc trong lòng Liễu Tự Diêu cũng được tháo gỡ phần nào.
Khóe môi hắn khẽ cong, rồi lại lấy ra bức họa mộ Hoa kiếm, cẩn thận đối chiếu.
“Thông tin cuối cùng, chính là nơi này.”
Liễu Tự Diêu bắt đầu tổng hợp lại mọi manh mối trong những ngày qua. “Luyện binh khôi, rút gân sống, thiêu sơn thủy, Mộ Hoa kiếm.”
Hắn lại cau mày. “Phụ thân và ca ca… rốt cuộc muốn truyền đạt điều gì…”
Ngay lúc ấy, ánh mắt hắn đột nhiên rơi vào giọt mực đọng lại trên chuôi kiếm, trong mắt lóe lên tinh quang.
“Mặc pháp… thì ra điều cần nói thật sự được ẩn trong mặc pháp!”
Ngay sau đó, chỉ thấy Liễu Tự Diêu giơ tay rạch vỡ lòng bàn tay, lấy m.á.u làm mực, nhanh chóng vẽ một đạo phù ấn giữa không trung, đánh thẳng vào thanh đoạn kiếm.
Từng tia mực hiện lên, quấn quanh chuôi kiếm. Đồng thời, một giọng nói nam nhân trung niên bỗng vang lên giữa không trung.
“Tự Diêu, con đã đến được đây, chắc hẳn cũng đã tìm thấy pháp trận thượng cổ mà tổ phụ con để lại năm trăm năm trước, cũng là nơi mở Thiên Môn.”
“Phụ thân!” Nghe được thanh âm đó, mắt Liễu Tự Diêu bừng sáng, môi cũng khẽ mỉm cười: “Hiện tại người và ca ca đang ở đâu? Sao bao năm rồi không chịu quay về Thượng Vi Tông?”
Thế nhưng, mặc pháp này, lại không phải truyền âm như hắn tưởng. Mà là một đoạn lời nói được lưu lại từ trước.
“Dựa vào những manh mối tổ phụ con để lại, phụ thân cùng Tự Hoài rong ruổi bên ngoài nhiều năm, rốt cuộc cũng tìm được tung tích Thần Ma Cảnh, rồi tiến vào đây. Phụ thân có tư tâm, vì con còn nhỏ, không thể liều mạng cùng chúng ta, nên đã không mang con theo. Giờ con đã tìm được nơi này, chắc hẳn cũng đã có thể tự lập rồi. Chỉ tiếc là, phụ thân không thể tận mắt thấy con trưởng thành.”
Lời vừa dứt, nụ cười trên mặt Liễu Tự Diêu bỗng chốc vụt tắt. “Phụ thân… người đang nói gì vậy…”
“Chuyện Quỷ Cảnh, tuyệt đối không đơn giản như thế gian tưởng. Phụ thân cùng Tự Hoài đã ẩn náu nhiều năm mới điều tra ra chân tướng. Năm xưa tổ phụ con cùng các nghĩa sĩ ngã xuống nơi này, liều mạng muốn đưa ra khỏi nơi này một thông tin quan trọng: Thần Ma Cảnh muốn tiêu diệt tu chân giới, thay thế nó mà đứng lên.”
“Phụ thân không hiểu vì sao những người sống sót trở về lại không truyền ra tin này, mặc kệ Thần Ma Cảnh ung dung sinh trưởng hơn năm trăm năm. Nhưng hiện tại, thời gian của chúng ta đã không còn. Năm món vật tạo thần đã lưu lạc vào tu chân giới, không biết đã qua tay bao nhiêu người, bao nhiêu năm tháng.”
“Nếu như chúng thành công tạo ra được ‘Thần’ của Thần Ma Cảnh, thì tu chân giới chắc chắn sẽ bị hủy diệt trong tay bọn chúng! Dù cho tu chân giới có thêm bao nhiêu Bạch Thanh Ngô, bao nhiêu Liễu Tu Doanh nữa, cũng không thể cứu vãn cục diện.”
Nghe đến đây, trong lòng Sở Lạc không khỏi trầm xuống, nàng quay sang nhìn Tô Kỳ Mộc bên cạnh, vừa vặn đối diện ánh mắt đầy lo âu của hắn.
“Đã muộn rồi… nguy cơ đã đến…” Giọng nói của phụ thân Liễu Tự Diêu trầm trọng, đầy bất lực, “Điều duy nhất chúng ta có thể làm, là đánh đổi tính mạng, để hậu nhân có được nhiều tin tức hơn.”
“Chúng ta đã tìm được nơi chôn thân của những người năm xưa. Pháp trận thượng cổ do tổ phụ con lưu lại vẫn còn đó. Nó vẫn có thể mở Thiên Môn — cũng là lối thoát duy nhất khỏi Vi Trần Quỷ Cảnh,”
“Chỉ là, năm trăm năm qua, nơi này đã thay đổi quá nhiều. Trên vị trí Thiên Môn đã xuất hiện một vùng thánh địa, khí tức từ năm món vật tạo thần còn sót lại tụ thành hình người, sinh ra linh trí, trở thành các vị ‘ Vương thượng’ của nơi này.”
“Cùng với thời gian, phương pháp kích hoạt đại trận cũng đã bị Thần Ma cảnh can thiệp.”
“Tự Diêu, chắc con cũng đã tìm thấy những thông tin phụ thân để lại rồi đúng không? Đó chính là phương pháp tái khởi động pháp trận.”
“Chúng ta ẩn mình trong Thần Ma Cảnh nhiều năm, vất vả mới tra ra được tin tức liên quan đến sinh tử của toàn bộ tu chân giới. Vậy nên… dù phải chết, cũng phải truyền được tin tức này ra ngoài.”
“Thiên Môn mở tại Thánh Địa, muốn rời khỏi nơi này, tất phải tiến vào đó. Nhưng một khi đặt chân đến Thánh Địa, tất nhiên sẽ đối mặt với năm vị Vương thượng.”
“Dẫu vậy, ta cùng Tự Hoài… vẫn quyết đi.”
“Chỉ cần có thể đến gần Thiên Môn, chỉ cần truyền được tin tức này ra ngoài, đánh thức giới tu chân... vậy là đủ rồi.”
“Sau khi bàn bạc với Tự Hoài, phụ thân quyết định… để nó luyện bản thân thành Binh Khôi, còn ta thì rút đi chính xương sống của mình.”
“Rồi tại nơi này thiêu đốt một bức sơn thủy họa, dẫn động pháp trận, hiện ra Thiên Thang — con đường thông tới Thánh Địa.”
“Phụ thân đã dùng pháp lực ghi lại tin tức lên trăm con chim giấy, chỉ cần tiến gần Thiên Môn là có thể thả ra, bầy chim ấy sẽ bay thẳng về phía Thượng Vi Tông. Chỉ cần có một con đến nơi… thì mọi nỗ lực của chúng ta, cũng không uổng phí.”
“Nhưng nếu lúc con đến được đây, thiên hạ vẫn chưa bừng tỉnh, vậy có nghĩa là…”
“Kế hoạch của chúng ta…”
“Đã thất bại rồi.”