Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 552: Chương 552

Thương Thương đang nhắn tin trả lời Thẩm Phàm Tinh, nghe thấy lời Khương Tri Tri liền vội vàng ghé lại: “A, thật sự là xe của con à? Chu Tri Uẩn, tối qua em cũng ở đó sao?”

 

Khương Tri Tri lúc này mới phản ứng kịp: “Đúng rồi, Tiểu Chu Kỷ, xe là con lái à? Vừa nãy mẹ còn chưa nghĩ ra chuyện này.”

 

Chu Tri Uẩn: “…”

 

“Mẹ, mẹ có thể đừng gọi con bằng tên ở nhà được không?”

 

Khương Tri Tri lườm anh một cái: “Đó mới là trọng điểm sao? Con là con trai mẹ, cho dù con có một trăm tuổi thì cũng vẫn là Tiểu Chu Kỷ của mẹ. Mẹ hỏi con, tối qua con có ở cùng Thẩm Phàm Tinh không?”

 

Chu Tri Uẩn không nói lại mẹ, chỉ gật đầu: “Vâng, bọn con ở cùng nhau, nhưng không phải như mẹ nghĩ đâu.”

 

Khương Tri Tri “ồ” một tiếng: “Mẹ nghĩ sao không quan trọng, quan trọng là con nghĩ thế nào. À đúng rồi, Phàm Tinh không bị thiệt thòi gì chứ? Cái tên Kỷ Minh Lỗi kia thật quá đáng, lát nữa mẹ sẽ hỏi bác Phương của con, lần này nhất định không thể để hắn ta yên.”

 

Con trai của Phương Quốc Chính sau khi chuyển ngành cũng đã vào Sở Công an, hiện tại cũng đang giữ một chức vụ rất cao.

 

Chu Tri Uẩn hơi do dự: “Mẹ, chuyện này mà tìm bác Phương thì không hay lắm đâu? Nếu người ta biết lại tưởng chúng ta ỷ quyền h.i.ế.p người.”

 

Khương Tri Tri nhìn con trai: “Đây không phải là ỷ quyền h.i.ế.p người, đây gọi là trừ hại cho dân. Được rồi, con đừng quản nữa, có việc gì cứ làm việc của con đi.”

 

Thương Thương bên cạnh lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng, không phải em đã hẹn Phàm Tinh đi leo Vạn Lý Trường Thành sao? Em lấy xe của chị mà đi. Lát nữa chị ngồi xe mẹ đi làm.”

 

Vừa nói vừa đi lấy chìa khóa xe đưa cho Chu Tri Uẩn: “Còn nữa, chị đã gửi số điện thoại của em cho Phàm Tinh rồi, lát nữa cô ấy sẽ gọi cho em.”

 

Chu Tri Uẩn không nói một lời, nhận lấy chìa khóa xe.

 

Trong lòng Khương Tri Tri cảm thán, con heo nhà mình cuối cùng cũng biết ra ngoài ăn cải rồi.

 

Vừa định mở miệng dặn dò vài câu, Chu Tri Uẩn đã lên tiếng trước: “Mẹ, công ty mẹ có còn sản xuất mỹ phẩm không?”

 

Khương Tri Tri ngẩn người rồi gật đầu: “Có chứ, nhưng bên mình làm dược mỹ phẩm, con hỏi làm gì?”

 

Chu Tri Uẩn trầm ngâm một lát: “Có loại nào chống nắng không? Hôm nay nắng to quá.”

 

Anh chưa nói hết, Khương Tri Tri đã hiểu ngay, tặc lưỡi hai tiếng: “Nhà có sẵn đấy, lát nữa Thương Thương lấy cho em trai ít mang đi.”

 

Thương Thương ngạc nhiên: “Đây vẫn là thằng em trai mặt lạnh vô tình của con sao?”

 

Chu Tri Uẩn cũng không để tâm, bưng bát cháo lên tiếp tục ăn sáng.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Ăn sáng xong, Khương Tri Tri và Thương Thương vội vàng ra ngoài, còn gọi Chu Tri Uẩn rửa bát.

 

Hai người vội vã ra khỏi nhà, Khương Tri Tri còn dặn con gái: “Con đừng trêu chọc em con, nó mà ngại quá rồi không đi tìm Phàm Tinh thì sao.”

 

Thương Thương rất hiểu người em trai song sinh này: “Mẹ yên tâm, sẽ không đâu. Nếu là chuyện khác thì có thể nó sẽ nổi nóng, nhưng nếu là chuyện mà nó đã quyết định rồi thì kiểu gì nó cũng sẽ cố gắng làm cho bằng được.”

 

Khương Tri Tri nghĩ lại cũng thấy đúng, thằng con này đúng là có tính như vậy, đã xác định rồi thì cứ một đường đi đến cùng.

 

 

Chu Tri Uẩn rửa bát, đặt điện thoại cạnh đó, thỉnh thoảng lại liếc nhìn.

 

Rửa xong bát, vẫn chưa thấy cuộc gọi nào đến.

 

Anh cầm điện thoại nghiên cứu một hồi, gọi về điện thoại bàn ở nhà để xác nhận không bị khóa mạng.

 

Rồi lại dùng điện thoại bàn gọi sang điện thoại di động của mình, cũng đổ chuông bình thường, xác nhận không có vấn đề gì.

 

Thật sự không hiểu được vấn đề nằm ở đâu.

 

 

Tại sao Thẩm Phàm Tinh vẫn chưa gọi cho anh?

 

Không đợi nổi ở nhà nữa, anh cầm chìa khóa xe, xách theo mặt nạ dưỡng da và xịt chống nắng mà Khương Tri Tri đưa, chuẩn bị đi tìm Thẩm Phàm Tinh.

 

Thẩm Phàm Tinh sau khi nhận được số điện thoại mà Thương Thương gửi, vừa lưu cẩn thận xong chuẩn bị gọi cho Chu Tri Uẩn thì công ty gọi đi tham gia một sự kiện.

 

Cô không muốn đi, trợ lý liền nhắc: “Chị ơi, đây là một hoạt động từ thiện mà chị đã đồng ý từ trước, một quỹ từ thiện mời chị làm đại sứ hình ảnh.”

 

Lúc này Thẩm Phàm Tinh mới chợt nhớ ra: “À đúng rồi, có chuyện đó thật. Hôm qua sao em không nhắc chị? Lịch trình này chẳng phải đã có từ lâu rồi sao?”

 

Trợ lý vội vàng giải thích: “Trước đó thì chưa có đâu ạ, là bên quỹ từ thiện hôm nay đột ngột có một hoạt động thăm hỏi, họ muốn mời chị tham gia, tiện quay một số video tuyên truyền.”

 

Thẩm Phàm Tinh rất sảng khoái đồng ý: “Vậy thì được, nếu những bức ảnh có thể khiến nhiều người hơn tham gia làm từ thiện thì rất tốt.”

 

Trợ lý tò mò hỏi: “Chị, sao chị lại nhiệt tình với từ thiện thế?”

 

Thẩm Phàm Tinh lười biếng nằm dài trên ghế, nhưng giọng điệu thì vô cùng nghiêm túc: “Chắc là vì, khi chị bị ướt mưa, đã từng có người che ô cho chị. Nên chị cũng muốn che ô cho người khác.”

 

Trợ lý biết Thẩm Phàm Tinh là trẻ mồ côi, lớn lên trong cô nhi viện, lúc đi học có người tốt bụng tài trợ.

 

Nhưng vẫn cảm động vì hành động của cô: “Chị ơi, chị thật sự rất tốt.”

 

Thẩm Phàm Tinh thấy trợ lý xúc động đến mức như sắp nhào vào ôm mình, liền cảnh giác ngồi thẳng dậy: “Dừng lại, chị không thích con gái đâu.”

 

Hai người vừa đùa giỡn vừa thay đồ đi tham gia hoạt động từ thiện.

 

Thẩm Phàm Tinh hoàn toàn quên mất chuyện hẹn Chu Tri Uẩn đi leo Vạn Lý Trường Thành.

 

Chu Tri Uẩn đứng đợi trước cổng khu nhà của Thẩm Phàm Tinh đến tận tối, có mấy lần muốn nhắn tin cho Thương Thương hỏi số điện thoại của Thẩm Phàm Tinh, nhưng nghĩ đến những lời trêu chọc vô tình của chị gái, lại nhịn.

 

Đến khi phố lên đèn, Thẩm Phàm Tinh mặt mũi mệt mỏi cùng trợ lý bước xuống từ xe bảo mẫu.

 

Chiếc xe vốn có thể chạy thẳng vào hầm để xe, nhưng Thẩm Phàm Tinh lại muốn đi bộ một đoạn.

 

Cô đang rất bực tức vì vài chuyện xảy ra trong ngày.

 

Trợ lý đi theo cô xuống xe, vừa đi vừa dỗ: “Chị ơi, tổ tông của em, chị lại làm sao nữa? Sao không tham gia tiệc tối?”

 

Thẩm Phàm Tinh càng tức: “Nói là làm từ thiện, tại sao cuối cùng lại đi ăn ở một nơi sang trọng như vậy? Còn nữa, hai người phụ trách bên đó hôm nay nói gì em có nghe không? Nói về mấy cô gái ở Thiên Thượng Nhân Gian!”

 

“Họ còn nói thường xuyên đến đó, tiền đâu mà đi? Còn nữa, em nhìn cái bà phó hội trưởng kia chưa? Cái túi xách của bà ta mười mấy vạn!”

 

Trợ lý vội vã khuyên: “Chị nhỏ tiếng chút đi.”

 

Thẩm Phàm Tinh nghĩ lại càng tức: “Lúc đầu chị không tin họ cũng đúng, từng nghĩ họ vô liêm sỉ, chỉ không ngờ là vô liêm sỉ đến mức đó.”

 

Trợ lý biết tính Thẩm Phàm Tinh nóng nảy, nếu chuyện này khiến cô không vui,

 

Ngày mai Thẩm Phàm Tinh có thể gây ra chuyện long trời lở đất.

 

Đang cố nghĩ cách dỗ, thì nhìn thấy chiếc xe ven đường, mắt sáng rực lên: “Chị, mau nhìn kia, xe của ai thế?”

 

Thẩm Phàm Tinh nhìn sang, hét lên: “Trời ơi, sao chị lại quên mất chuyện này?! Tiếu Tiếu, em về đi, tối nay chị không về đâu.”

 

Nói xong đã chạy về phía chiếc xe.

 

Không đợi Chu Tri Uẩn xuống xe, cô đã kéo cửa ghế phụ ngồi vào: “Anh đến từ khi nào vậy?”

 

Chu Tri Uẩn bình tĩnh nhìn cô: “Mới đến một lúc thôi.”

 

Thẩm Phàm Tinh cảm thấy bớt áy náy phần nào: “Xin lỗi, xin lỗi, hôm nay tôi có chút việc nên trễ. Hay là… tối nay mình đi leo luôn? Trời tối, gió mát, chỉ có hai người, chắc chắn rất lãng mạn!”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận