Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 399: Chương 399

Phương Hoa nhìn Tiểu Chu Kỷ đang ôm chiếc gối nhỏ và Thương Thương đang kéo theo chăn nhỏ, dở khóc dở cười:

 

“Thương Thương, Tiểu Chu Kỷ, tối nay ngủ với bà nội được không?”

 

Tiểu Chu Kỷ bướng bỉnh quay đầu:

 

“Không… con muốn mẹ!”

 

Thương Thương thì diễn đạt rất rõ ràng:

 

“Thương Thương ngủ với mẹ, dỗ mẹ ngủ. Bà nội là người lớn, phải tự ngủ chứ!”

 

Phương Hoa xoa đầu nhỏ của Thương Thương:

 

“Nhưng bà nội muốn ngủ với Thương Thương mà.”

 

Thương Thương kiên quyết lắc đầu, nhưng giọng nói lại mềm mại:

 

“Không được, Thương Thương phải ngủ với mẹ, không thể ngủ với bà nội.”

 

Khương Tri Tri nhìn hai đứa nhỏ nghiêm túc nói chuyện với Phương Hoa, mỉm cười đi qua ôm cả hai vào lòng:

 

“Được rồi, tối nay Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ ngủ với mẹ.”

 

Phương Hoa hơi do dự, dù sao Chu Tây Dã cũng mới về, hai vợ chồng còn chưa kịp thân mật.

 

“Để mẹ dỗ chúng thử xem, trước đây đâu có bám mẹ như thế này, hôm nay sao vậy nhỉ?”

 

Khương Tri Tri cười nói:

 

“Không sao, có lẽ chúng cũng muốn ngủ với bố.”

 

Nhưng kết quả lại không phải vậy. Hai nhóc con vui vẻ leo lên chiếc giường lớn trong phòng mẹ, lăn qua lăn lại, còn ôm nhau cười khúc khích.

 

Thế nhưng khi thấy Chu Tây Dã mặc áo ba lỗ, tóc vẫn còn ướt đi vào, hai đứa nhỏ lập tức ngồi thẳng dậy, trợn tròn mắt nhìn anh.

 

Hai cái đầu nhỏ đồng loạt quay sang nhìn Chu Tây Dã, dõi theo anh ngồi xuống mép giường.

 

Tiểu Chu Kỷ lập tức bò qua, đưa tay đẩy anh:

 

“Không ngồi, không ngồi!”

 

Thương Thương cũng bò qua, nghiêm túc nhìn Chu Tây Dã:

 

“Đây là giường của mẹ, bố không được ngồi. Con và em trai thì được đó!”

 

Khương Tri Tri bật cười:

 

“Vậy bố ngủ ở đâu?”

 

Hai đứa nhỏ lại rơi vào thế khó xử, nhưng vẫn nhất quyết không cho bố ngủ ở đây.

 

Thương Thương rất rõ ràng:

 

“Bố không ngoan, làm mẹ khóc, bố phải ra ngoài, về nhà của bố đi. Đây là nhà của con, em trai và mẹ!”

 

Khương Tri Tri liếc nhìn Chu Tây Dã, ôm lấy Thương Thương:

 

“Đây cũng là nhà của bố, chúng ta là một gia đình. Bố không làm mẹ khóc đâu, mẹ khóc vì vui đấy. Vậy chúng ta ngủ cùng nhau nhé?”

 

Trẻ con rất dễ dỗ, chẳng bao lâu sau, hai đứa nhỏ đã chịu chấp nhận Chu Tây Dã.

 

Chúng lại bắt đầu quấn quýt trèo lên người anh, cười khúc khích không ngừng.

 

Chu Tây Dã nhìn hai đứa nhỏ lăn qua lăn lại, chẳng hề biết mệt:

 

“Mấy giờ chúng mới ngủ vậy?”

 

Khương Tri Tri nhìn con lắc đầu:

 

“Bình thường giờ này ngủ lâu rồi. Hôm nay hưng phấn quá nên chưa ngủ được. Cứ để chúng chơi, lát mệt là ngủ thôi.”

 

Chu Tây Dã nhìn Khương Tri Tri đang ngồi mép giường xếp quần áo cho con, yết hầu khẽ chuyển động:

 

“Tri Tri, chuyện đó anh không cố ý giấu em, chỉ là tình huống khi đó quá cấp bách.”

 

Khương Tri Tri im lặng. Nếu là cô, chắc cô cũng sẽ lựa chọn như anh.

 

Chu Tây Dã trầm giọng nói tiếp:

 

“Trường Khôn hy sinh rồi.”

 

Khương Tri Tri giật mình ngẩng đầu lên:

 

“Khi nào vậy?”

 

Cô vẫn còn nhớ Vương Trường Khôn, người đàn ông luôn trung thành đi theo Chu Tây Dã, gương mặt thật thà chất phác. Anh ấy luôn nhắc đến vợ mình – Thục Phân, một phụ nữ có học thức, còn sinh cho anh ấy một đứa con trai.

 

Chu Tây Dã cúi đầu, nhẹ nhàng xoa đầu Thương Thương đang nằm trên n.g.ự.c anh:

 

“Một năm trước.”

 

Khương Tri Tri mở miệng, nhưng không biết phải an ủi thế nào.

 

Chu Tây Dã tiếp tục nói:

 

 

“Lần đó, chúng ta tổn thất rất nặng nề. Cấp trên ra lệnh rút lui toàn bộ, nhưng bọn anh không cam lòng. Nếu rút lui, chẳng phải những người đã hy sinh sẽ c.h.ế.t oan uổng sao?”

 

“Vậy nên, anh đã chọn ở lại.”

 

Khương Tri Tri im lặng, đặt quần áo xuống, lên giường, giống như Thương Thương, nằm xuống n.g.ự.c Chu Tây Dã, ôm lấy con.

 

Thương Thương nhìn thấy mẹ cũng nằm sấp ở đó, bật cười khúc khích, bàn tay nhỏ xíu sờ lên lông mày và mắt của Khương Tri Tri, miệng không ngừng gọi:

 

“Mẹ, mẹ!”

 

Tiểu Chu Kỷ ban đầu đã bò đến cuối giường chơi, thấy mẹ và chị đều nằm lên người bố, tưởng rằng có trò vui mà mình bị bỏ quên.

 

Thế là cậu bé lập tức bò trở lại, đè lên người Khương Tri Tri, cười vui vẻ.

 

Bầu không khí vốn còn chút nặng nề bị hai đứa trẻ phá tan hoàn toàn.

 

Khương Tri Tri ôm chặt hai đứa nhỏ, cù lét chúng.

 

Hai nhóc con cười đến mức thở không ra hơi.

 

Chu Tây Dã xem như được mở mang tầm mắt—thấy tận mắt cái gọi là “ngủ ngay lập tức.”

 

Vừa mới giây trước, Thương Thương còn đang cười khanh khách, xoay người một cái, giống như bị rút mất pin, lập tức chìm vào giấc ngủ.

 

Tiểu Chu Kỷ thấy chị ngủ rồi, cũng chẳng còn hứng thú nữa. Cậu kéo chăn nhỏ, nằm xuống bên cạnh chị, tự vỗ bụng mình mấy cái, rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

 

Chu Tây Dã có phần kinh ngạc:

 

“Bọn trẻ ngủ dễ vậy sao?”

 

Khương Tri Tri cười, giúp hai con chỉnh lại tư thế ngủ:

 

“Ừ, từ trước đến giờ vẫn vậy. Chúng rất ngoan, ít khi ốm vặt. Cũng nhờ các dì trong viện giúp chăm sóc suốt hơn một năm qua.”

 

Chu Tây Dã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, ánh mắt dịu dàng:

 

“Em chăm sóc chúng rất tốt.”

 

Khương Tri Tri không muốn tiếp tục chủ đề này, vì cô biết nếu nói thêm, Chu Tây Dã sẽ càng thêm áy náy. Cô liền đổi sang chuyện khác:

 

“Anh ở Điền Nam có gặp Tưởng Đông Hoa không? Hôm nay em về, thấy anh ta ở cổng trường.”

 

Chu Tây Dã gật đầu:

 

“Có gặp vài lần, công tác rất tích cực, hình như còn được bệnh viện khen thưởng.”

 

Khương Tri Tri nhướng mày:

 

“Bảo sao, em vừa đến cổng trường đã gặp Tôn Hiểu Nguyệt. Cô ta đến khoe khoang chuyện này với em.”

 

“Nói cũng lạ, đã hơn một năm em không thấy Tôn Hiểu Nguyệt. Anh vừa về, cô ta cũng xuất hiện ngay. Giống như hiệu ứng cánh bướm vậy.”

 

Chu Tây Dã nhìn Khương Tri Tri đang nhíu mày ngồi bên cạnh con, chợt ngồi thẳng dậy, nghiêng người tới, đưa tay đỡ lấy gáy cô, cúi xuống hôn.

 

Khương Tri Tri hơi sững sờ, đẩy nhẹ vai anh, giọng rất nhỏ:

Hạt Dẻ Rang Đường

 

“Con đang ở đây.”

 

Chu Tây Dã lại không nỡ buông ra, ngón tay cái dịu dàng vuốt ve bên tai cô.

 

Khương Tri Tri chìm đắm trong nụ hôn ấy. Nhớ nhung vốn không thể diễn tả bằng lời, chỉ khoảnh khắc này, cô mới thực sự cảm nhận được sự khao khát của cả hai.

 

Đêm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ, thỉnh thoảng xen lẫn vài âm thanh ám muội.

 

Nhưng vì hai đứa trẻ đang ngủ bên cạnh, cả hai đều hết sức kiềm chế.

 

Nằm xuống, Khương Tri Tri dần bình ổn nhịp thở, đưa tay ôm lấy con gái đang tựa vào mình, khóe môi cong lên, không kìm được bật cười.

 

Mãi đến lúc này, tảng đá đè nặng trong lòng cô mới thực sự được dỡ bỏ.

 

Niềm vui và hạnh phúc lan tỏa trong tim, không cách nào kìm nén được.

 

 

Cách hai đứa trẻ, Chu Tây Dã vẫn nắm tay cô, khẽ siết, giọng nói trầm thấp:

 

“Lần này về, sau khi nghỉ một tháng, anh sẽ đến Tổng tham mưu báo cáo công tác. Sau này chỉ còn đi công tác ngắn hạn ở các đơn vị cơ sở.”

 

Kết quả này khiến Khương Tri Tri có chút bất ngờ:

 

“Tại sao? Theo lý thì anh phải điều về Quân khu mới đúng.”

 

Chu Tây Dã im lặng giây lát, rồi nói:

 

“Là ý của bố và bố vợ.”

 

Khương Tri Tri sững lại:

 

“Vậy tức là… họ đều biết chuyện anh còn sống?”

 

Chu Tây Dã khẽ “ừm” một tiếng:

 

“Trước khi về, anh đã đến văn phòng của bố. Ban đầu định đến đón em tan làm, nhưng lại sợ nếu em thấy anh trước cổng viện, sẽ giật mình quá.”

 

Khương Tri Tri không nghe rõ câu sau anh nói gì.

 

Bởi vì trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ—Chu Thừa Chí tiêu đời rồi…

 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận