Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 535: Chương 535

Chu Tri Uẩn dẫn đội hỗ trợ vùng bị ảnh hưởng sau trận động đất.

 

Trận động đất không quá nghiêm trọng, chỉ là khu vực bị ảnh hưởng có điều kiện sinh sống tạm bợ, nhiều ngôi nhà bị sập.

 

May mắn là các ngôi nhà đều được xây bằng đất và gỗ, chỉ có số ít người bị thương.

 

Chu Tri Uẩn cùng mọi người phối hợp với chính quyền địa phương, dọn dẹp nhà cửa bị sập, còn có cả mấy con bò bị vùi dưới lán.

 

Một cán bộ địa phương vội vã chạy đến, tìm Chu Tri Uẩn: “Đại đội trưởng, đại đội trưởng, trận động đất gây lở tuyết, chặn mất đường lên núi, nhưng trong núi vẫn còn một đoàn làm phim đang quay, khoảng hai ba chục người, hiện tại không liên lạc được.”

 

Chu Tri Uẩn sững người một chút, tháo găng tay: “Có bản đồ không?”

 

“Có, có, có.” Cán bộ vội lấy bản đồ ra: “Họ đang quay ở chỗ này, giờ tín hiệu bị gián đoạn, chúng tôi không thể liên lạc được với họ, đường lên núi cũng bị chặn, không biết họ có an toàn không.”

 

Chu Tri Uẩn cầm lấy bản đồ, nhìn mấy lần vào vị trí cán bộ chỉ, gọi đội phó lại: “Về đại đội, chuẩn bị trực thăng cứu hộ.”

 

Nửa tiếng sau, ba chiếc trực thăng rời khỏi trại, bay thẳng đến nơi đoàn phim đang quay.

 

Chu Tri Uẩn đích thân lái một chiếc bay phía trước, đến nơi thì hạ thấp độ cao, tìm kiếm dấu vết của đoàn phim.

 

Trong một vùng trắng xóa, có một chấm đỏ nhỏ đang vẫy liên tục, không xa có vài chấm đen và xám đang di chuyển.

 

Chu Tri Uẩn tiếp tục hạ thấp độ cao, bay vòng một vòng, phát hiện nơi chấm đỏ lay động là điểm hạ cánh tốt nhất.

 

Ba chiếc trực thăng lần lượt hạ cánh.

 

Vừa bước xuống khỏi trực thăng, người vừa vẫy chấm đỏ vội vàng chạy tới.

 

Là một cô gái trẻ, cầm khăn quàng đỏ, ánh mắt đầy kích động nhìn Chu Tri Uẩn: “Đồng chí lãnh đạo, mau cứu lấy Thẩm Phàm Tinh!”

 

Chu Tri Uẩn nghe tên cũng không quen: “Đừng vội, nói rõ tình hình cụ thể đã.”

 

Hai đội phó phía sau anh, nghe thấy cái tên Thẩm Phàm Tinh thì hơi ngạc nhiên, cũng hiểu Chu Tri Uẩn không thích nói chuyện riêng tư trong lúc làm nhiệm vụ.

 

Họ liếc nhau, không ngờ đoàn phim lên đây quay lại có đại minh tinh Thẩm Phàm Tinh.

 

Đạo diễn cũng vội vã chạy tới, nhìn thấy quân hàm trên vai ba người, xác định Chu Tri Uẩn là chỉ huy, liền cuống quýt lên tiếng:

 

“Thủ trưởng, cuối cùng các anh cũng đến, chúng tôi mất liên lạc với hai diễn viên, những người khác đều an toàn.”

 

Chu Tri Uẩn tiếp tục hỏi vị trí mất tích, đạo diễn lại không nói rõ được:

 

“Chúng tôi đang quay cảnh bên vách đá, mượn tạm một mỏm đá nhô ra, muốn quay cho có cảm giác nguy hiểm. Không ngờ… nam nữ chính vừa leo lên thì động đất xảy ra, chúng tôi đều nằm rạp xuống đất.”

 

“Đợi khi đứng dậy thì không thấy họ đâu nữa, thủ trưởng, có khi nào họ bị vùi dưới tuyết không?”

 

Chu Tri Uẩn cau mày: “Làm bậy! Dù không có động đất thì các người cũng không nên vào núi mùa này, đang là thời điểm tuyết tan, rất dễ xảy ra lở tuyết.”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Ánh mắt sắc bén, cằm siết chặt, toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

 

Đạo diễn cũng có chút chột dạ, tuy từng gặp nhiều lãnh đạo trong quân đội, nhưng người như Chu Tri Uẩn – vừa nghiêm túc lạnh lùng lại vừa có khí chất cao quý – thì hiếm gặp.

 

Vừa xoa tay vừa lo lắng nói: “Vậy giờ phải làm sao? Chúng tôi…”

 

Chu Tri Uẩn không để ý đến ông ta, ra lệnh cho các chiến sĩ đi cùng chuẩn bị tìm kiếm cứu hộ, còn ba người còn lại thì dùng trực thăng đưa những người này về trại trước.

 

Ra lệnh xong, anh cũng không để đạo diễn nói thêm lời nào, trực tiếp dẫn đội đi tìm người.

 

Cứu hộ trong tuyết, họ rất có kinh nghiệm, có thể phân biệt được đâu là chỗ tuyết bị lở, người có khả năng bị cuốn đến đâu.

 

Chia làm ba nhóm, mỗi nhóm hai người, bắt đầu công tác cứu hộ.

 

Chu Tri Uẩn dẫn theo một chiến sĩ xuống khu vực thấp nhất, vừa cẩn thận đi men theo sườn núi, vừa dặn dò chiến sĩ: “Phải cẩn thận, bên dưới có thể còn có hố tuyết.”

 

Lời chưa dứt, người chiến sĩ đi trước trượt chân, rơi thẳng vào hố tuyết bên cạnh.

 

May mà tuyết phía sau mỏng, lại chưa đổ xuống tiếp.

 

 

Chiến sĩ sau khi rơi xuống, chấn tĩnh lại rồi kêu to: “Đại đội trưởng, ở đây có hai người!”

 

“Hình như đã bất tỉnh rồi!”

 

Chu Tri Uẩn cẩn thận dọn sạch lớp tuyết trên miệng hố, chắc chắn nền tuyết đủ cứng, mới móc móc neo cố định dây thừng, sau đó trượt xuống.

Dưới hố chỉ rộng chưa đến năm mét vuông, cách mặt đất khoảng bảy tám mét.

 

Chiến sĩ trẻ thường xuyên luyện tập, độ cao này không gây thương tích gì cho cậu ta.

 

Nhưng hai minh tinh kia thì bị ngã đến mức bất tỉnh, lúc này còn đang ôm nhau trong tư thế kỳ quái.

 

Chiến sĩ trẻ không dám động vào, chỉ nhìn Chu Tri Uẩn chờ chỉ thị.

 

Chu Tri Uẩn tiến lại, bắt mạch cho hai người, xác nhận không có vấn đề nghiêm trọng, mới lay người đàn ông tỉnh dậy trước.

 

Người đàn ông tỉnh lại, thấy mình như một con bạch tuộc đang ôm chặt lấy Thẩm Phàm Tinh thì hoảng hốt, vội vàng buông tay lùi lại.

 

Vừa nhúc nhích mới phát hiện tay chân như không phải của mình, thắt lưng cũng không ổn.

Anh ta cử động hơi mạnh, làm Thẩm Phàm Tinh cũng bị đánh thức.

 

Thẩm Phàm Tinh mở mắt, thấy trước mặt có một người đang cầm đèn pin soi quanh.

 

Nhìn qua đoán chừng cao gần mét chín, mặc quân phục đầy đủ, chắc là người đến cứu họ.

 

Cô cố gắng ngồi dậy, liền cảm thấy mắt cá chân đau buốt như bị thiêu đốt.

 

Chu Tri Uẩn thấy cả hai đã tỉnh: “Có thể đứng lên không?”

 

Người đàn ông lắc người vài cái rồi rên rỉ: “Không được, không được, tôi không cử động được.”

 

Chiến sĩ trẻ nghĩ đàn ông nặng hơn, để mình cõng anh ta, còn người phụ nữ thì để đại đội trưởng lo.

 

Hơn nữa, ở cao nguyên lâu, cậu ta hay lúng túng khi tiếp xúc với phụ nữ.

 

Vội chạy tới: “Đại đội trưởng, để tôi cõng anh ấy lên.”

 

Vừa nói vừa lấy dây buộc, bảo người đàn ông phối hợp để cột vào người mình.

 

Sau khi chiến sĩ trẻ cõng người đàn ông lên trên, Chu Tri Uẩn mới nhìn Thẩm Phàm Tinh: “Cô đứng lên được không?”

 

Thẩm Phàm Tinh chỉ vào mắt cá chân: “Chắc tôi bị gãy chân, đau lắm.”

 

Chu Tri Uẩn bước đến ngồi xuống quay lưng lại: “Cô dùng một chân đạp lên lưng tôi.”

 

Thẩm Phàm Tinh cắn răng chống tay đứng lên, thử dùng một chân để đứng, rồi leo lên lưng Chu Tri Uẩn.

 

Cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

 

Chu Tri Uẩn không đáp, dùng dây buộc cố định chân và eo của Thẩm Phàm Tinh vào người mình.

Thẩm Phàm Tinh nằm trên lưng anh, cảm thấy người đàn ông này có vẻ rất ít nói, vừa lịch sự lại vừa lạnh lùng.

 

Khi lên đến nơi, ánh sáng mặt trời rọi vào khiến Thẩm Phàm Tinh cảm thấy chói mắt.

 

“Nhắm mắt lại, lát nữa hãy mở ra.”

 

Vốn dĩ cô đã chói đến mức không mở mắt được, không ngờ người đàn ông kia chủ động nhắc nhở.

 

Đường lên núi càng khó đi hơn.

 

Chu Tri Uẩn khom lưng, cõng Thẩm Phàm Tinh leo một mạch lên đến đỉnh.

 

Trợ lý của Thẩm Phàm Tinh nhìn thấy cô thì bật khóc vì xúc động: “Chị Phàm Tinh, chị không sao chứ? Em sợ muốn c.h.ế.t luôn.”

 

Chu Tri Uẩn tháo dây buộc ra, có người đến đỡ Thẩm Phàm Tinh lên cáng.

 

Cô định mở miệng cảm ơn thì Chu Tri Uẩn đã quay người lập tức xuống núi, tiếp tục đón chiến sĩ chưa kịp đưa người lên.

 

Cô không nhịn được thì thầm một câu: “Thể lực thật kinh người.”

 

Trợ lý còn đang rưng rưng nước mắt: “Chị Phàm Tinh, chị nói gì cơ?”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận