Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 421: Chương 421

 

 

 

Chu Thừa Chí lắc đầu: “Không rõ lắm chuyện nhà họ, hơn nữa tôi với Thẩm Thanh Bình cũng chỉ quen biết sơ sơ, không ngờ lần này lại mời chúng ta.”

 

Phương Hoa hừ lạnh: “Bày vẽ lớn như vậy, còn tưởng họ coi trọng cô con gái này lắm. Nếu thật sự coi trọng, năm đó đã không gửi cô bé về quê rồi. Những năm đó, cuộc sống ở quê vất vả hơn thành phố nhiều. Ở thành phố, với điều kiện của nhà họ Thẩm, sao có thể đến mức để con gái bị đói chứ?”

 

Chu Thừa Chí lười bàn tán: “Chủ nhật, nếu bà có thời gian thì đi một chuyến, không có thì thôi, dù sao tôi cũng không đi.”

 

Phương Hoa vốn không định đi, nhưng lại có chút tò mò, liền hỏi Khương Tri Tri: “Tri Tri, nếu chủ nhật con được nghỉ, hai mẹ con mình cùng đi nhé?”

 

Khương Tri Tri không có ý kiến gì, cô cũng tò mò: “Được, vậy chúng ta đi xem sao.”

 

Chu Thừa Chí không tiếp tục chủ đề này nữa, quay sang trêu chọc Tiểu Chu Kỷ, vui vẻ véo nhẹ tai cậu bé: “Nhìn tai của Tiểu Chu Kỷ nhà chúng ta này, vừa nhìn đã biết là người có phúc. Chủ nhật tôi sẽ đưa Tiểu Chu Kỷ đến cơ quan.”

 

Phương Hoa trừng mắt nhìn ông: “Ông đừng có mà làm loạn, còn có thời gian làm việc nữa không đấy?”

 

Chu Thừa Chí cười ha ha: “Không sao, chủ nhật vốn dĩ cũng không có việc gì, dẫn theo thằng bé để mấy ông già kia xem một chút. Nếu không, chắc chắn Hà Gia Niên sẽ nhân lúc chủ nhật nghỉ mà bế Tiểu Chu Kỷ đi mất.”

 

Phương Hoa dở khóc dở cười: “Ông cũng thật là… Tôi nghe Trang Tần nói, Hà Gia Niên tuy nghỉ hưu rồi, nhưng sau này có rất nhiều thời gian rảnh, chắc chắn sẽ thường xuyên đến đón Tiểu Chu Kỷ ra ngoài.”

 

Chu Thừa Chí nghĩ ngợi một lúc, có chút không cam lòng: “Vậy thì tôi cũng tranh thủ nghỉ hưu sớm, sau này ngày nào cũng đưa Tiểu Chu Kỷ đi câu cá!”

 

Nói xong, ông xoa đầu Tiểu Chu Kỷ: “Tiểu Chu Kỷ, chúng ta đi câu cá có được không?”

 

Tiểu Chu Kỷ lập tức vui vẻ gật đầu: “Đi, ông nội đi thôi!”

 

Nói xong liền định nhảy xuống khỏi chiếc ghế nhỏ, Chu Thừa Chí vội vàng ngăn lại: “Ôi chao, tiểu tổ tông của ông, không phải hôm nay, ông nói là một thời gian nữa cơ!”

 

Tiểu Chu Kỷ không vui, cứ chỉ ra ngoài đòi đi bằng được.

 

Chu Thừa Chí vội vàng dỗ dành.

 

Phương Hoa hừ lạnh: “Đáng đời!”

 

Khương Tri Tri nhìn cả nhà cười nói vui vẻ mà mỉm cười theo.

 

Đúng lúc này, có cuộc gọi từ cổng báo rằng có người tên Bành Quốc Khánh đến thăm.

 

Chị Trần nhận điện thoại rồi vào báo lại, Phương Hoa không cần suy nghĩ đã từ chối ngay: “Hắn là ai chứ? Không gặp! Bảo cổng nhắn lại với hắn, đừng phí công vô ích!”

 

Chu Thừa Chí thấy Phương Hoa tức giận, giọng điệu cũng cẩn thận hơn: “Có chuyện gì vậy? Sao lại giận dữ như thế?”

 

Phương Hoa bực bội kể lại chuyện của Bành Quốc Khánh.

 

Chu Thừa Chí biết chuyện Kim Hoài Anh qua đời, nhưng không ngờ Bành Quốc Khánh lại hèn hạ đến vậy. Ông suy nghĩ một chút rồi nói: “Mọi người phải đề phòng Bành Quốc Khánh cùng đường mà làm liều đấy.”

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Trong lòng ông thì lại tính toán phải nhanh chóng xử lý người này, tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

 

Phương Hoa thấy cũng có lý: “Tri Tri, con phải cẩn thận một chút. Bành Quốc Khánh có thể làm bất cứ chuyện gì, thời gian này để Tây Dã đưa đón con đi làm đi.”

 

Khương Tri Tri lắc đầu: “Mẹ, không cần đâu. Nếu ông ta thực sự có ý định đó, chúng ta có đề phòng cũng không xuể. Hơn nữa, hiện tại, ông ta chắc chắn chỉ muốn tìm cách cứu vãn tình hình thôi.”

 

Phương Hoa nhíu mày: “Đúng là đáng tiếc cho tài năng mà thầy Kim đã truyền dạy. Làm bác sĩ đàng hoàng không được sao? Cứ nhất quyết phải tham vọng lớn như vậy?”

 

 

Chu Thừa Chí đồng tình: “Có tham vọng là tốt, nhưng phải đi đường ngay lối thẳng. Kiểu tính toán như thế này, cuối cùng chỉ hại chính mình thôi.”

 

 

Bành Quốc Khánh đến tìm Phương Hoa, muốn đích thân xin lỗi, tiện thể cũng xin lỗi Khương Tri Tri. Hắn nghĩ rằng chỉ cần hạ mình đủ thấp, có lẽ họ sẽ bỏ qua cho hắn.

 

Hơn nữa, hắn còn từng có ơn với Phương Hoa mà.

 

Nhưng không ngờ, Phương Hoa thẳng thừng từ chối, thậm chí còn không cho hắn bước vào cửa.

 

Bành Quốc Khánh xách hai chai Mao Đài, đứng ở cổng hậm hực một lúc rồi lại đi tìm Tô Lập Đình. Chỉ cần có thể lấy được cuốn sổ tay từ tay Khương Tri Tri, hắn có thể lợi dụng nội dung bên trong để công bố vài bài báo học thuật.

 

Đến lúc đó, hắn vẫn có thể ngẩng đầu trở lại.

 

Tô Lập Đình đang cân nhắc, nếu thật sự không còn cách nào khác thì sẽ đưa Kim Khang rời đi. Mặc dù những lời của Bành Quốc Khánh khiến bà ta d.a.o động, nhưng bà ta không muốn để con trai biết chuyện này.

 

Tránh để nó khinh thường bà ta. Hơn nữa, giữa bà ta và Bành Quốc Khánh chỉ có duy nhất một lần quan hệ, cũng chẳng phải vì tình cảm, mà chỉ là một lần ngoại tình do say rượu.

 

Khi bà ta còn đang do dự, Bành Quốc Khánh đã tìm đến tận nơi.

 

Biết chắc hắn có chuyện muốn nhờ, Tô Lập Đình liền lấy ra mười đồng đưa cho Kim Khang, bảo con ra ngoài dạo chơi.

 

Cậu thiếu niên mười chín tuổi đã hiểu rất nhiều chuyện, cầm tờ tiền trong tay, do dự hồi lâu rồi mới trừng mắt nhìn Bành Quốc Khánh bằng ánh mắt đầy căm hận, siết chặt tiền rồi bước ra ngoài.

 

Bành Quốc Khánh đương nhiên cũng nhận ra sự hận thù trong mắt Kim Khang, hắn trừng mắt nhìn Tô Lập Đình: “Thằng nhóc đó trừng tôi làm gì? Nó có ý gì? Nó có biết tôi là cha ruột của nó không?”

 

Tô Lập Đình vội vàng bịt miệng hắn: “Anh hét cái gì? Anh muốn làm gì hả? Anh định để Kim Khang biết chuyện này sao? Anh muốn mẹ con tôi không thể sống tiếp à?”

 

Nếu bên ngoài biết Kim Khang là con riêng, chỉ sợ họ sẽ bị miệng lưỡi thế gian dồn đến đường cùng.

 

Bành Quốc Khánh khó chịu: “Tôi nói sai gì à? Nó vốn dĩ là con tôi, thế mà còn dám trừng mắt với tôi, tôi dạy dỗ nó một chút cũng không quá đáng.”

 

Tô Lập Đình hừ lạnh: “Anh cứ luôn miệng nói đó là con anh, vậy anh dám nhận nó không? Anh dám nói với vợ anh rằng anh còn có một đứa con trai bên ngoài không?”

 

Bành Quốc Khánh nghẹn lời. Quả thực hắn không dám.

 

Vợ hắn là người gốc Bắc Kinh, cha vợ làm lãnh đạo trong nhà máy, tuy không phải nhân vật lớn nhưng cũng đã giúp hắn ở lại Bắc Kinh.

 

Tô Lập Đình nhíu mày nhìn hắn: “Nếu đã không dám, thì sau này đừng nói những lời đó nữa. Tôi nghi ngờ Khương Tri Tri đã biết chuyện này rồi. Tôi không muốn mọi chuyện ầm ĩ lên, tôi dự định sẽ đưa Kim Khang về quê.”

 

“Không được!”

 

Bành Quốc Khánh vội vàng ngắt lời cô: “Hai người cứ thế rời đi, chẳng phải là quá tiện lợi cho Khương Tri Tri sao? Cô có biết cuốn sổ tay mà Kim Hoài Anh để lại quan trọng thế nào không?”

 

“Nó còn giá trị hơn cả núi vàng bạc! Cô không nghĩ cho bản thân mình, cũng nên nghĩ cho Kim Khang chứ?”

 

Tô Lập Đình cảm thấy phiền lòng: “Tôi đã đi tìm cô ta để đòi rồi, nhưng cô ta nói không có. Tôi có bằng chứng gì để khẳng định cô ta giữ nó chứ? Anh nói anh từng nhìn thấy, vậy tôi có thể dẫn anh đi làm chứng không? Nếu anh ra làm chứng, quan hệ giữa chúng ta sẽ bị lộ, đến lúc đó Kim Khang phải làm sao?”

 

Bành Quốc Khánh giơ tay lên: “Cô đừng vội, chuyện này không phức tạp như cô nghĩ đâu. Nếu không được thì cô cứ đến gặp lãnh đạo bệnh viện của Khương Tri Tri, gây áp lực đòi lại cuốn sổ tay đó, một mực khẳng định rằng trước khi mất, Kim Hoài Anh đã nói rõ ràng là nó đang ở chỗ Khương Tri Tri.”

 

“Nếu Khương Tri Tri muốn phủi sạch mọi chuyện, thì chúng ta cứ nước đục thả câu!”

 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận