Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 367: Chương 367

Khi ánh mắt của Tưởng Đông Hoa chạm vào Chu Tây Dã, anh ta vẫn có chút hoảng hốt, vội vàng quay mặt đi. Nhưng lại không nhịn được mà quay đầu nhìn sang, đồng thời bước về phía họ.

 

Tưởng Đông Hoa đi đến trước mặt Chu Tây Dã và Khương Tri Tri:

 

“Đội trưởng Chu, Tri Tri…”

 

Ngay khi anh ta gọi tên Tri Tri, Chu Tây Dã đã cau mày, còn Khương Tri Tri thì mặt lạnh đi:

 

“Tưởng Đông Hoa, chúng ta không thân quen đến mức đó. Hơn nữa, vì chuyện trước đây, anh không cần chào hỏi tôi.”

 

Trong lòng Tưởng Đông Hoa cảm thấy khó chịu, anh ta đã quá nhập vai vào cảm giác sai lầm rằng Khương Tri Tri vốn dĩ phải thuộc về mình.

 

Khương Tri Tri không hiểu Tưởng Đông Hoa lại phát điên cái gì nữa, lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái rồi quay sang Chu Tây Dã, dịu dàng nói:

 

“Chúng ta về nhà thôi.”

 

Chu Tây Dã lại nhìn Tưởng Đông Hoa thật sâu, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo và đe dọa, sau đó mới cùng Khương Tri Tri rời đi.

 

Lên xe, Khương Tri Tri nhỏ giọng lẩm bẩm với Chu Tây Dã:

 

“Tưởng Đông Hoa lại phát điên gì nữa vậy? Nhưng sao anh ta lại đến trường học?”

 

Chu Tây Dã cân nhắc một chút, rất nhỏ giọng hỏi Khương Tri Tri:

 

“Nếu Tôn Hiểu Nguyệt đã biết chuyện của kiếp trước, cô ta có từng nói gì về Tưởng Đông Hoa không?”

 

Khương Tri Tri ngẩn người, trong đầu xoay chuyển thật nhanh—có nên nói cho Chu Tây Dã biết chuyện kiếp trước không? Nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn là không thể. Ở kiếp trước, cô đã kết hôn với Tưởng Đông Hoa, bản thân cô nghĩ lại còn cảm thấy khó chịu, nếu để Chu Tây Dã biết, anh nhất định cũng sẽ không vui.

 

Khoảnh khắc do dự lóe lên trong mắt Khương Tri Tri không thoát khỏi ánh nhìn của Chu Tây Dã, điều này càng củng cố suy đoán trong lòng anh.

 

Nếu những gì Tôn Hiểu Nguyệt nói là thật, kiếp trước Tôn Hiểu Nguyệt kết hôn với anh, vậy còn Khương Tri Tri thì sao?

 

Tôn Hiểu Nguyệt đã nói với Khương Tri Tri rằng cô ta trọng sinh, vậy chắc chắn cô ta cũng đã nói chuyện trọng sinh với Tưởng Đông Hoa.

 

Vẻ mặt nhẫn nhịn và không cam lòng của Tưởng Đông Hoa khi nhìn Khương Tri Tri lúc nãy, rõ ràng trước đây hai người chưa từng có quan hệ gì, vậy tại sao lại có cảm xúc như vậy? Trừ phi kiếp trước đã có dây dưa.

 

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, trong lòng Chu Tây Dã bỗng chua xót, dù anh biết rõ chuyện kiếp trước chẳng liên quan gì đến kiếp này.

 

Nhưng vẫn không thể kìm nén được sự ghen tuông trong lòng.

 

Khương Tri Tri suy nghĩ kỹ rồi lắc đầu:

 

“Không nói gì cả, dù sao cũng là người không liên quan. Chỉ cần gia đình chúng ta có thể bình an bên nhau là được.”

 

Chu Tây Dã không để lộ cảm xúc, chỉ dịu dàng nhìn cô:

 

“Ừ, nếu Tưởng Đông Hoa gây rắc rối, em không cần sợ. Nếu không ổn thì cứ nói với bố, để bố tìm cách điều Tưởng Đông Hoa ra khỏi Bắc Kinh.”

 

Khương Tri Tri bật cười:

 

“Không cần làm lớn chuyện vậy đâu, tránh để người ta gán cho bố cái mũ lạm dụng chức quyền. Nếu anh ta còn dám quấy rối em, em đánh anh ta một trận là xong.”

 

Chu Tây Dã gật đầu, không nói gì thêm, chủ đề này cứ thế trôi qua.

 

Cả nhà bốn người về đến nhà, Phương Hoa đã gói xong sủi cảo, còn hầm thịt và cá.

 

Chu Thừa Chí cũng đang nghỉ ở nhà, có lẽ vì tuổi tác đã cao nên ông cũng thích bầu không khí sum họp gia đình hơn.

 

Thấy Khương Tri Tri và mọi người bước vào, ông vội vàng đi tới, bế Tiểu Chu Kỷ từ trong lòng Chu Tây Dã:

 

“Cục cưng của ông, cả ngày không gặp ông nội, có nhớ ông không?”

 

Tiểu Chu Kỷ có chút buồn ngủ, vặn vẹo cơ thể nhỏ bé không chịu để ông bế, bĩu môi giãy giụa, duỗi cánh tay nhỏ về phía bố mình.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Thừa Chí bất đắc dĩ, đành phải trả thằng bé lại cho Chu Tây Dã, còn nhẹ nhàng vỗ m.ô.n.g nhóc một cái:

 

“Nhóc con nghịch ngợm, đợi bố con đi rồi để ông nội bế có được không?”

 

Phương Hoa trừng mắt nhìn Chu Thừa Chí:

 

“Ông đúng là… Tôi bảo ông bóc tỏi, ông bóc được mấy tép rồi chạy đi ôm cháu? Ngày mai Tây Dã đi rồi, để nó ôm con nhiều một chút đi.”

 

Chu Thừa Chí lầm bầm nhỏ giọng:

 

“Cả ngày không gặp cháu, ôm một cái thì sao chứ?”

 

 

Vừa nói vừa ngồi xuống bàn ăn tiếp tục bóc tỏi.

 

Đột nhiên, Chu Thừa Chí lại nhớ ra một chuyện:

 

“Năm sau tôi cũng đến tuổi nghỉ hưu rồi. Đến lúc đó, bà có nơi nào muốn đi không? Tôi đưa bà đi.”

 

Phương Hoa sững sờ, nhìn Chu Thừa Chí với vẻ khó tin:

 

“Ông già này, hôm nay uống nhầm thuốc à? Lại còn nghĩ đến chuyện đưa tôi đi chơi?”

 

Chu Thừa Chí không vui:

 

“Bà nói vậy là sao? Trước đây tôi chưa từng đưa bà đi đâu chắc? Chẳng qua là do bà không muốn đi thôi.”

 

Phương Hoa hừ lạnh:

 

“Phải, trước đây ông đưa tôi đi chơi sao? Là đưa tôi đi làm bảo mẫu cho ông thì có! Chẳng qua là do ông ăn không quen đồ ăn miền Nam, lại ngại làm phiền nhà ăn, nên mới gọi tôi đến nấu cơm cho ông.”

 

“Ông tưởng tôi không biết cái tâm tư nhỏ nhoi đó à?”

 

Chu Thừa Chí bị nói đến mức gương mặt già nua có chút lúng túng:

 

“Hồi đó chỉ là trùng hợp thôi… Được rồi, bà chỉ cần nói xem có đi hay không? Đến lúc đó chúng ta có thể đến viện điều dưỡng ở miền Nam, hoặc đi Trường Bạch Sơn.”

 

Phương Hoa cảm thấy ông chỉ là nhất thời hứng khởi nên cũng không để tâm lắm:

 

“Được rồi, đến lúc đó rồi tính. Giờ thì mau làm việc đi.”

 

Lúc ăn cơm, Phương Hoa hỏi Chu Thừa Chí và Chu Tây Dã có muốn uống chút rượu không.

 

Chu Thừa Chí lập tức đồng ý:

 

“Đúng đấy, uống một chút đi. Mai phải đi rồi, hai bố con mình cũng nên uống với nhau một ly.”

 

Chu Tây Dã tất nhiên không có ý kiến. Mấy ly rượu trôi xuống, Chu Thừa Chí bắt đầu nói nhiều hơn, không ngừng dặn dò Chu Tây Dã phải khiêm tốn, không được kiêu ngạo, tiếp tục lập công.

 

Phương Hoa nghe mà phát chán:

 

“Ông có thể bớt nói lại một chút không? Mai con trai đi rồi, ông cứ lải nhải mãi không dứt. Hơn nữa, Tây Dã có phải tân binh đâu? Những năm qua, nó có được ngày hôm nay đều là nhờ vào sự nỗ lực của chính nó, ông có giúp được gì cho nó đâu.”

 

Chu Thừa Chí đã ngà ngà say, tính khí cũng có chút không kiềm chế được:

 

“Lão tử nói dăm ba câu với con trai thì làm sao? Tôi đang dạy nó cách làm người đấy…”

 

Khương Tri Tri sợ Phương Hoa và Chu Thừa Chí cãi nhau, vội lên tiếng:

 

“Mẹ, mặc kệ họ đi, chúng ta bế bọn trẻ lên lầu ngủ trưa trước. Mẹ xem Tiểu Chu Kỷ cứ dụi mắt mãi kìa.”

 

Phương Hoa nghe thấy con buồn ngủ, lập tức đứng dậy:

 

“Ôi trời, suýt nữa quên mất là chúng phải ngủ rồi. Nhìn Tiểu Thương Thương xem, mắt sắp mở không nổi nữa rồi.”

 

Hai đứa trẻ ngủ rất nhanh. Chỉ vừa bế lên lầu, chúng đã ngủ gục trong lòng Khương Tri Tri và Phương Hoa.

 

Đặt con xuống giường xong, Khương Tri Tri kéo Phương Hoa vào phòng nói chuyện một lúc, sợ bà xuống lầu lại thấy Chu Thừa Chí rồi không nhịn được mà lải nhải.

 

Phương Hoa cũng hiểu ý Khương Tri Tri, cười nói:

 

“Mẹ biết con sợ mẹ cãi nhau với bố con. Nhưng con không thấy dạo này mẹ mắng ông ấy thế nào, ông ấy cũng chỉ dám lẩm bẩm nhỏ tiếng, không dám cãi lại sao?”

 

Khương Tri Tri bật cười:

 

“Đó là vì mẹ vẫn chưa tái hôn với bố. Bố sợ mẹ lại đuổi ông ấy ra ngoài đấy. Nhưng mà mấy năm nay bố thực sự thay đổi rất nhiều rồi, mẹ nên cân nhắc tái hôn với bố đi.”

 

Phương Hoa suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:

 

“Thôi bỏ đi, cứ thế này mà sống. Tính ông ấy thế nào, mẹ là người hiểu rõ nhất. Nếu tái hôn rồi, ông ấy lại quay về cái tính cũ thôi.”

 

Hai mẹ con trò chuyện một lúc, cảm thấy dưới nhà chắc cũng ăn uống xong xuôi, Khương Tri Tri mới đi xuống.

 

Xuống lầu, cô thấy chị Trần và Chu Thừa Ngọc đang dọn dẹp bát đũa trên bàn, còn Chu Thừa Chí thì dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi để tỉnh rượu.

 

Nhưng lại không thấy Chu Tây Dã đâu…

 

Khương Tri Tri có chút khó hiểu, đi đến phòng tìm nhưng cũng không thấy anh đâu.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận