Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 423: Chương 423

 

 

 

Vào Chủ nhật, Phương Hoa và Khương Tri Tri dẫn theo Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương cùng đến nhà họ Thẩm bên lục viện.

 

Thương Thời Anh cũng đi cùng, nhưng Biên Tố Khê thì không, vì bà ấy không có giao tình với nhà họ Thẩm.

 

Tiệc nhận người thân của nhà họ Thẩm được tổ chức tại nhà ăn lớn trong viện. Mỗi bàn có bốn món ăn và một bát canh, ngoài ra còn có khá nhiều đậu phộng, hạt dưa và kẹo, trông rất trang trọng. Dù sao thì tiệc cưới cũng chỉ có bốn món như vậy.

 

Khương Tri Tri, Phương Hoa và Thương Thời Anh bế hai đứa nhỏ ngồi ở một bàn trong góc, cùng bàn còn có mấy bà thím không quen biết.

 

Nhìn thấy Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương, mấy bà thím thích thú không thôi, cầm lấy kẹo trên bàn, cố nhét vào túi hai đứa nhỏ.

 

Thương Thương còn biết lắc đầu nhỏ nói “Không cần, không cần.”

 

Nhưng Tiểu Chu Kỷ thì lại cười toe toét, còn vụng về mở túi ra cho các bà thím bỏ kẹo vào. Biểu cảm đáng yêu của bé khiến người lớn không nhịn được mà cười vang.

 

Ban đầu không quen biết, nhưng nhờ hai đứa trẻ mà chủ đề trò chuyện nhiều hơn, dần dần ai nấy cũng trở nên thân thiết.

 

Mấy bà thím này đều sống trong lục viện, nên rất rõ chuyện của nhà họ Thẩm, liền nhỏ giọng tám chuyện với Phương Hoa và Thương Thời Anh:

 

“Cô gái nhà họ Thẩm năm nay đã hai mươi lăm tuổi, năm đó bị nói là khắc cha khắc mẹ nên bị đưa xuống quê. Sau này không cho mê tín phong kiến nữa, nhưng cũng không thấy đón về.”

 

Phương Hoa tò mò: “Ở quê nào vậy?”

 

Mấy bà thím biết rất rõ: “Làng bên Trương Bắc, khổ lắm. Hơn nữa, vợ lão Thẩm không cho một đồng nào, đứa nhỏ này lớn lên cùng bà nội. Dù sao cũng là một đứa trẻ đáng thương.”

 

Thương Thời Anh vừa ăn hạt dưa vừa tò mò hỏi: “Vậy tại sao bây giờ lại chịu nhận về, còn tổ chức tiệc nhận thân long trọng như thế?”

 

“Nhà lão Thẩm vốn có hai con gái và một con trai. Con gái lớn đã lấy chồng, đứa bị đưa xuống nông thôn là con thứ hai, còn con thứ ba cũng là con gái, đã đính hôn với nhà họ Sở. Nhưng không biết vì sao, con gái út lại không chịu.”

 

“Chúng tôi đoán rằng, làm lớn chuyện nhận con thế này, chắc là muốn để cô gái từ quê lên thay thế gả vào nhà họ Sở.”

 

Phương Hoa kinh ngạc: “Vậy cũng được sao? Bây giờ đâu phải thời phong kiến nữa, còn có thể thay thế hôn nhân à?”

 

Mấy bà thím càng nói càng hăng, ghé lại gần nhau hào hứng bàn tán:

 

“Chị không biết rồi, hai đứa nhỏ này là đính hôn từ bé. Nghe nói con trai nhà họ Sở bị mù, nhưng nhà họ Sở thì ghê gớm lắm.”

 

“Nhưng tôi nghe nói không phải như vậy, mà là con trai nhà họ Sở có vấn đề về mặt kia, nên con gái út nhà họ Thẩm mới không chịu.”

 

“Dù sao thì lão Thẩm bây giờ vẫn đang làm việc dưới trướng nhà họ Sở, hôn sự này không muốn cũng phải muốn thôi. Nói trắng ra là gả đi để hầu hạ đứa con tàn tật nhà họ Sở.”

 

Khương Tri Tri nghe mà sững sờ từng đợt, chuyện này kỳ lạ vậy sao?

 

Nhà họ Sở, cô cũng chưa từng nghe qua.

 

Phương Hoa tuy không rõ chuyện nào thật, chuyện nào giả, nhưng cũng không đồng tình với cách làm này: “Đúng là hồ đồ mà.”

 

Một bà thím khoát tay: “Chúng tôi cũng chỉ nghe nói thôi, cứ chờ xem thế nào.”

 

Lúc này, phía trước vang lên tiếng xôn xao, Khương Tri Tri ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Thanh Bình và vợ là Lưu Lỵ dẫn theo Thẩm Lạc Gia đi từng bàn giới thiệu.

 

Khi đến bàn của họ, Thẩm Thanh Bình cười chào hỏi mấy người:

 

“Chào các chị dâu, cảm ơn mọi người đã đến hôm nay. Đây là con gái thứ hai nhà tôi, Thẩm Lạc Gia. Từ nhỏ sức khỏe không tốt nên luôn được nuôi ở nông thôn.”

 

Tóc mái của Thẩm Lạc Gia rũ xuống, cô ấy lặng lẽ đứng sau lưng Thẩm Thanh Bình và Lưu Lỵ, trông rất ngoan ngoãn và trầm lặng.

 

Thẩm Thanh Bình giới thiệu xong, lại bảo Thẩm Lạc Gia chào hỏi: “Đây đều là các bác gái, con cứ gọi là bác gái đi.”

 

 

Thẩm Lạc Gia cất giọng nhỏ xíu, như thể rất sợ hãi: “Chào các bác.”

 

Thẩm Thanh Bình nhìn về phía Khương Tri Tri, cười hiền lành: “Đây chắc là vợ của Tây Dã nhỉ? Lạc Gia, con gọi chị dâu là được rồi.”

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Thẩm Lạc Gia khẽ gật đầu với Khương Tri Tri, giọng rất nhỏ: “Chào chị dâu.”

 

Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào đêm đó, hoàn toàn trái ngược với bây giờ.

 

Khương Tri Tri cảm thấy thú vị, nhìn Thẩm Lạc Gia đầy tò mò. Bên ngoài cô ấy cởi mở, mạnh mẽ, nhưng về nhà lại trở thành một chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn.

 

Phương Hoa thì hơi hiếu kỳ: “Cậu đã gặp Tri Tri rồi à? Sao có thể nhận ra ngay vậy?”

 

Thẩm Thanh Bình cười ha ha: “Danh tiếng của Tri Tri lớn lắm, con bé là ‘tiểu thần y’ nổi tiếng đấy! Tôi còn muốn nhờ Tri Tri khám cho tôi một lần, nhưng lại sợ không đủ tư cách.”

 

Khương Tri Tri có chút ngại ngùng: “Chú Thẩm, chú nói quá rồi, cháu đâu có giỏi như thế, chỉ là một bác sĩ bình thường thôi.”

 

Thẩm Thanh Bình kêu lên: “Thế này mà còn bình thường sao? Tôi nghe nói rất nhiều người trong đại viện được cháu điều trị sức khỏe tốt lên hẳn. Ngay cả bệnh dạ dày khó chữa, cháu cũng có thể điều trị hiệu quả.”

 

Lúc Thẩm Thanh Bình nói chuyện, Khương Tri Tri nhận ra Thẩm Lạc Gia, người vẫn luôn đứng yên lặng bên cạnh, đang từng chút từng chút một di chuyển đến gần cô.

 

“…”

 

Sau khi chào hỏi xong, Thẩm Thanh Bình lại dẫn Thẩm Lạc Gia đi đến bàn khác.

 

Khương Tri Tri rõ ràng cảm nhận được, Thẩm Lạc Gia đã nhìn cô mấy lần, hơn nữa còn mang theo vẻ… luyến tiếc. Đúng, chính là luyến tiếc mà rời đi theo vợ chồng Thẩm Thanh Bình.

 

Sau khi bọn họ rời đi, mọi người lại ngồi xuống tiếp tục tám chuyện.

 

“Tôi thấy Thẩm Lạc Gia lớn lên chẳng giống Thẩm Thanh Bình và Lưu Lỵ gì cả.”

 

“Đúng rồi, cũng chẳng giống con gái lớn và con gái út của họ.”

 

“Mặc dù ăn mặc quê mùa, nhưng tôi thấy nếu ăn diện một chút thì cũng rất xinh. Nhìn da mặt kìa, rất đẹp, chẳng giống một người lớn lên ở nông thôn chút nào. Còn có cái mũi cũng đẹp, dù đôi mắt bị tóc mái che mất một nửa, nhưng chắc chắn cũng không tệ.”

 

“Đúng vậy, tôi cũng thấy xinh. Chỉ có khí chất là không ổn, cứ khom lưng, rụt rè sợ hãi.”

 

“Haizz, sống ở nông thôn từ nhỏ, chưa từng thấy thế giới bên ngoài, chắc chắn sẽ rụt rè thôi. Nếu thực sự phải gả cho một người tàn tật, đúng là đáng tiếc.”

 

Khương Tri Tri, Phương Hoa và Thương Thời Anh chỉ im lặng nghe, không ngờ lại có nhiều bí mật như vậy.

 

Vì phải chăm hai đứa trẻ ăn cơm, nên khi mọi người rời bàn hết, Khương Tri Tri và Phương Hoa vẫn ở lại đút cho Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương ăn.

 

Bánh bao với cải thảo, hai đứa nhỏ ăn rất ngon lành.

 

Thương Thời Anh cười nói: “Nhìn hai bảo bối nhà chúng ta xem, chẳng kén ăn chút nào.”

 

Thương Thương được khen liền vui vẻ, lắc lư cái đầu nhỏ, hai b.í.m tóc cũng đung đưa theo.

 

Đúng lúc đó, Thẩm Lạc Gia bất ngờ xuất hiện, cầm theo một bát thức ăn, bên trong toàn là thịt và mấy miếng khoai tây, đặt trước mặt Khương Tri Tri: “Chị dâu, cái này cho bọn trẻ ăn.”

 

Nói xong, cô ấy kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Khương Tri Tri, rồi lấy từ trong túi ra một nắm kẹo trái cây, đặt lên bàn: “Cái này cũng cho bọn trẻ.”

 

Khương Tri Tri hơi sững sờ, quay đầu nhìn Thẩm Lạc Gia.

 

Tóc mái cô ấy vén lên một chút, để lộ đôi mắt đẹp lấp lánh nhìn cô.

 

Khương Tri Tri cuối cùng cũng nhận ra Thẩm Lạc Gia có điểm gì đó không bình thường.

 

Dường như cô ấy có vấn đề về khả năng diễn đạt, nhưng mà… đêm đó khi ăn mì, cô ấy lại rất bình thường mà?

 

Bị Khương Tri Tri nhìn chằm chằm, Thẩm Lạc Gia có chút không tự nhiên, đưa tay gãi mũi: “Chị dâu, chị thực sự là thần y sao? Bệnh gì cũng chữa được à?”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận