Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 401: Chương 401

 

Khương Tri Tri dở khóc dở cười: “Mẹ, đây là chuyện của Tống Mạn và anh Tư Mân, chúng ta chỉ là người ngoài cuộc, không thể đưa ra ý kiến gì được.”

 

Phương Hoa liên tục lắc đầu: “Không được, dì con chắc chắn sẽ tức c.h.ế.t mất. Con và Tư Mân có quan hệ tốt, lời con nói nó sẽ nghe.”

 

Khương Tri Tri chỉ có thể gật đầu: “Con sẽ nói với anh ấy sau.”

 

Thật ra, trong lòng cô cũng cảm thấy rằng, bây giờ Tống Mạn không còn xứng với một người tựa như gió mát trăng thanh như Lý Tư Mân nữa.

 

Phương Hoa vẫn còn lẩm bẩm: “Cũng trách Tống Mạn, lúc trước thích Lý Tư Mân thì do dự, chờ người ta đi rồi mới hối hận. Sau đó lại vào Nam lấy chồng, con đường nó chọn chẳng có đường nào đúng cả.”

 

“Tất nhiên, mẹ không nói Tống Mạn là người không tốt, chỉ là chính sự do dự của nó đã hại nó. Cũng là số phận của nó thôi, càng vùng vẫy càng khổ.”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

“Càng trách Trần Lệ Mẫn, có một người mẹ như thế này, cũng là số phận không may của nó.”

 

Khương Tri Tri chỉ cười, lắng nghe Phương Hoa lải nhải, vì Chu Tây Dã đã trở về nên bà mới vui vẻ mà nói chuyện thị phi như thế này.

 

Trước đây, dù là Tống Mạn hay Lý Tư Mân, bà cũng chẳng quan tâm.

 

Nhà bà đã tan nát, lấy đâu ra thời gian mà bận tâm chuyện của người khác?

 

Đang nói chuyện, Chu Thừa Chí đi vào, tiện miệng hỏi: “Tây Dã đưa ai ra ngoài vậy? Anh còn chẳng nhận ra.”

 

Phương Hoa bất ngờ vì Chu Thừa Chí về sớm như vậy, vừa gọi chị Trần hâm nóng cơm, vừa thuận miệng đáp: “Là Tống Đông và Triệu Hải Dương đến…”

 

Nói xong bà chợt nhận ra có gì đó không đúng. Hôm qua Chu Thừa Chí cũng không về, dù có biết tin Tây Dã còn sống từ đơn vị, thì hôm nay khi vào cửa, chẳng phải cũng nên xúc động sao?

 

Nhưng nhìn biểu hiện của Chu Thừa Chí, hoàn toàn không có chút kích động nào, chứng tỏ ông đã biết chuyện này từ lâu.

 

Thậm chí, chuyện này có thể chính tay ông phê duyệt.

 

Phương Hoa tức giận ném mạnh chiếc khăn lau xuống bàn, trừng mắt nhìn Chu Thừa Chí: “Ông còn biết đường về nhà à?”

 

Chu Thừa Chí có chút khó hiểu, vừa rồi chẳng phải bà còn gọi chị Trần hâm nóng cơm cho ông sao, sao mới quay đi một cái đã trở mặt rồi?

 

“Sáng nay ăn phải pháo hay gì? Đây là nhà tôi, tôi không về thì đi đâu?”

 

Phương Hoa hừ lạnh một tiếng: “Có phải ông đã sớm biết Tây Dã còn sống không? Ông định giấu cả nhà, nhìn chúng tôi đau lòng đến c.h.ế.t à?”

 

Chu Thừa Chí không ngờ bà lại tức giận vì chuyện này, nhưng ông cũng thản nhiên thừa nhận: “Đó là yêu cầu của nhiệm vụ. Tôi biết nhưng không thể nói, bà làm vợ quân nhân bao nhiêu năm, bà hiểu rất rõ quy định bảo mật mà.”

 

Mắt Phương Hoa đỏ lên, những điều này bà đương nhiên hiểu, cũng không thể trách Chu Thừa Chí.

 

Nhưng bà vẫn muốn nổi giận, bởi vì trong lòng bà tràn đầy uất ức: “Ông… Ông lúc đó sao không ngăn cản một chút? Chúng ta chỉ có một đứa con trai, nếu nó xảy ra chuyện, tôi phải làm sao? Tri Tri phải làm sao?”

 

“Còn có hai đứa nhỏ nữa, ông định để chúng nó còn nhỏ như vậy đã không có bố sao?”

 

Chu Thừa Chí thở dài, hiếm khi không nổi nóng mà đối đầu với Phương Hoa, ông đi đến, đặt tay lên vai bà: “Bà ngồi xuống trước đi, chuyện này, tôi còn đau lòng hơn bà.”

 

“Những lần Tây Dã nhận giấy báo bệnh nguy kịch, đều do tôi ký tên. Tóc tôi bạc đi cũng là vì những ngày đó. Khi đó tôi đã nghĩ, nếu Tây Dã không cứu được, tôi còn mặt mũi nào mà về gặp bà và các con?”

 

“Làm sao tôi lại không đau lòng vì Tri Tri và hai đứa nhỏ? Tôi còn mong nó quay về hơn bất cứ ai, để cả nhà mình đoàn tụ.”

 

 

“Nhưng khi đó tình hình không cho phép. Khi Tây Dã đưa ra yêu cầu, phản ứng đầu tiên của tôi là phản đối vì tư lợi. Tôi chỉ có một đứa con trai, sao có thể để nó đi vào chỗ chết? Nhưng…”

 

“Nhưng tôi càng cảm thấy may mắn, vì tôi có một người con trai không hèn nhát. Trong môi trường như vậy, bọn chúng đều là những đứa trẻ rất tốt, nhưng có những đứa mãi mãi không thể trở về. Cha mẹ của chúng không đau lòng sao?”

 

“Tôi ở tiền tuyến, đã chứng kiến quá nhiều. Nếu không vì trách nhiệm, tôi còn muốn tự mình ra trận. Tây Dã từng nói một câu rất đúng, bọn họ chiến đấu vì Thương Thương, Tiểu Chu Kỷ và hàng triệu đứa trẻ khác… Tôi có lý do gì để từ chối chứ?”

 

Giọng người đàn ông già nua dần nghẹn lại, đôi mắt rưng rưng, như thể vẫn còn chìm trong những ký ức ấy.

 

Phương Hoa nước mắt không kìm được, đưa tay lau một cái: “Nhưng tôi vẫn đau lòng…”

 

Chu Thừa Chí thở dài: “Tôi cũng đau lòng không kém bà, nhưng tôi không thể nói…”

 

Khương Tri Tri nhìn Chu Thừa Chí với mái tóc đã bạc trắng, cũng đỏ mắt. Cô hiểu rằng, so với họ, nỗi giằng xé trong lòng Chu Thừa Chí không hề ít hơn chút nào.

 

Phương Hoa òa khóc, Chu Thừa Chí nhỏ giọng dỗ dành: “Bà xem bà kìa, không phải Tây Dã đã trở về rồi sao? Sao còn khóc chứ? Giờ chúng ta đoàn tụ rồi, phải vui lên mới đúng.”

 

Nói xong, ông còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngần này tuổi rồi, cứ khóc suốt, lát nữa Thương Thương với Tiểu Chu Kỷ nhìn thấy, lại chê cười cho mà xem.”

 

Phương Hoa mắt đẫm lệ lườm ông một cái, còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Chu Kỷ đã chạy lon ton vào, trong tay còn nắm chặt một que kem.

 

Ngay sau đó là Chu Tây Dã bế Thương Thương đi vào, trong tay Thương Thương cũng cầm một que kem.

 

Phương Hoa nhìn Tiểu Chu Kỷ đầy phấn khích chạy vào, rồi lại nhìn Thương Thương cười rạng rỡ, kinh ngạc đứng bật dậy: “Sao sáng sớm con lại mua kem cho bọn trẻ thế? Hơn nữa bây giờ đã là tháng Chín, trời lạnh rồi, sao còn mua kem chứ?”

 

Khương Tri Tri không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Chu Tây Dã. Mới về nhà chưa bao lâu mà đã chiều hai đứa trẻ vô điều kiện rồi.

 

Phương Hoa vội vàng chạy đến định ngăn Tiểu Chu Kỷ: “Cháu ngoan, không thể ăn kem thế này được, sẽ đau bụng đấy!”

 

Tiểu Chu Kỷ tất nhiên không chịu, liền quay người chạy về phía Chu Tây Dã, miệng còn hô lên: “Không cho, bố mua, bố mua mà!”

 

Phương Hoa nhìn Tiểu Chu Kỷ ôm chặt lấy chân Chu Tây Dã, vừa hét vừa nhét que kem vào miệng, há to hết cỡ để cố nhét cả que kem vào.

 

Bà sợ đến mức không dám giành nữa, chỉ có thể bất lực nói với Chu Tây Dã: “Sau này đừng nghe chúng nó nữa, đừng thấy chúng còn nhỏ mà lầm, mới hai tuổi thôi mà biết nịnh lắm đấy. Trời thế này không thể ăn kem được đâu.”

 

Chu Tây Dã quay sang nhìn Khương Tri Tri. Vừa tiễn Tống Đông và Triệu Hải Dương xong, trên đường về anh lại gặp mấy người trong đại viện, nói chuyện vài câu rồi bị Tiểu Chu Kỷ kéo đi cửa hàng.

 

Cậu nhóc chỉ vào thùng kem, đòi ăn bằng được.

 

Anh còn hỏi hai đứa nhỏ xem mẹ có cho ăn kem không, hai đứa đồng loạt gật đầu.

 

Tiểu Chu Kỷ hô to “Cho! Cho!” rồi kiễng chân, cố sức vỗ lên nắp thùng kem.

 

Chu Tây Dã nghĩ ngợi, trời cũng chưa quá lạnh, hai đứa đã hai tuổi rồi, chắc có thể ăn một que, vậy là mua mỗi đứa một cái.

 

Khương Tri Tri lúc này mới bật cười, bước đến bế Tiểu Chu Kỷ lên: “Không sao đâu, thỉnh thoảng ăn một lần cũng được, nhưng lần sau không được nghe hai đứa nữa đâu đấy.”

 

Tiểu Chu Kỷ nghe mẹ nói vậy thì càng vui vẻ, tiếp tục ăn ngon lành.

 

Phương Hoa nhìn cảnh Chu Tây Dã và Khương Tri Tri đứng sát bên nhau, mỗi người bế một đứa nhỏ, cả gia đình bốn người ấm áp và hòa hợp.

 

Bỗng nhiên bà lại muốn khóc, liền quay sang nhìn Chu Thừa Chí: “Tìm một ngày, chúng ta đi đăng ký tái hôn nhé?”

 

Như vậy, gia đình họ mới thật sự đoàn tụ trọn vẹn.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận