Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 435: Chương 435

 

 

Tô Lập Đình thấy Kim Khang không nói gì, tức giận kéo cánh tay cậu:

“Con yên tâm, mẹ là mẹ con, chẳng lẽ lại hại con sao? Trước đây nếu con chịu học hành tử tế, mẹ có phải tốn công thế này không?”

 

Kim Khang mím môi, không nói gì. Dù sao thì hồi nhỏ, khi lẽ ra phải học hành chăm chỉ, cậu lại không biết tầm quan trọng của việc học, suốt ngày chỉ muốn chơi, không chịu làm bài tập, thành tích kém.

 

Dù sao cũng chẳng ai quản, mà ngay cả mẹ cậu – bà Tô Lập Đình – cũng chẳng để ý, thậm chí còn luôn khen cậu thông minh, lanh lợi.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Tô Lập Đình thở dài:

“Con à, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Mẹ có thể hại con sao?”

 

Kim Khang vẫn im lặng. Dù trong lòng cảm thấy mẹ làm vậy không đúng, nhưng cậu cũng không thể phản kháng.

 

Bành Quốc Khánh biết rằng Khương Tri Tri lại một lần nữa từ chối yêu cầu của Tô Lập Đình, nhưng ông ta cũng không vội vàng.

 

Ngược lại, ông ta còn an ủi Tô Lập Đình:

“Không sao, chúng ta không có cách, nhưng sẽ có người có cách. Chỉ cần Khương Tri Tri hữu danh vô thực, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người đứng ra chỉ trích cô ta.”

 

Tô Lập Đình không hiểu:

“Hữu danh vô thực? Chẳng phải trong đại viện đó, danh tiếng của cô ta rất tốt sao?”

 

Lần này, Tô Lập Đình cũng không bảo Kim Khang tránh đi, mà để cậu ngồi cạnh nghe. Dù sao thì Bành Quốc Khánh cũng sẽ không nói ra điều gì kỳ lạ trước mặt Kim Khang.

 

Bành Quốc Khánh cũng không né tránh, thẳng thắn nói:

“Nhà họ Sở cũng rất có thế lực, tôi nghe nói nhà họ có một đứa con trai ngốc. Đến lúc đó, tiến cử nó đến tìm Khương Tri Tri chữa bệnh. Nếu cô ta chữa không khỏi, chẳng phải sẽ làm mất danh tiếng sao?”

 

Tô Lập Đình cau mày:

“Nếu chữa không khỏi mà cô ta không nhận bệnh nhân thì sao? Nếu cô ta không đồng ý, thì người khác cũng chẳng làm gì được.”

 

Bành Quốc Khánh cười lạnh:

“Cô ta không đồng ý cũng không được. Yên tâm đi, chuyện này, cô cứ giữ bình tĩnh.”

 

Tô Lập Đình thở dài:

“Giữ bình tĩnh sao mà giữ được? Tôi còn phải đi làm nữa, bên đơn vị kỳ nghỉ của tôi cũng sắp hết rồi.”

 

Bành Quốc Khánh đầy tự tin:

“Đừng vội, lần này chắc chắn không có vấn đề gì.”

 

Buổi tối, Khương Tri Tri nằm trên giường vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của Tống Vãn Anh và Thẩm Lạc Gia, mãi mà không tìm được điểm liên kết giữa hai người.

 

Nửa đêm, cô không thể ngủ được, lén lút ngồi dậy, cầm sách ra phòng khách nghiên cứu.

 

Chu Tây Dã cũng thức dậy, nhìn qua một cái, tiện thể kéo chăn đắp lại cho hai đứa nhỏ. Tiểu Chu Kỷ lập tức vung chân lên, đặt lên bụng anh, miệng chóp chép như thể trong mơ cũng đang ăn món gì ngon lắm.

 

Anh đưa tay xoa nhẹ gương mặt nhỏ của con trai, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ: Có lẽ nên tìm người điều tra thêm về thân thế của Thẩm Lạc Gia.

 

Hôm sau, sau khi tan làm, Khương Tri Tri trực tiếp đến chỗ Khương Chấn Hoa.

 

Khương Chấn Hoa thấy Khương Tri Tri đến thì rất vui vẻ:

“Hôm nay sao lại có thời gian ghé qua? Ăn cơm chưa? Để bố đi nấu cơm cho con.”

 

Khương Tri Tri vội vàng ngăn lại:

“Bố, khoan đã, mẹ con đâu rồi? Con muốn gặp mẹ trước rồi hẵng nói chuyện.”

 

Khương Chấn Hoa chỉ vào phòng ngủ:

“Tối qua mẹ con ngủ không ngon, giờ vẫn đang ngủ. Con cứ ngồi đây, để bố vào gọi mẹ ra.”

 

Khương Tri Tri ngồi xuống, chẳng bao lâu sau, Khương Chấn Hoa đã dìu Tống Vãn Anh ra.

 

Tống Vãn Anh thấy Khương Tri Tri thì hơi bất ngờ. Sau khi chào hỏi rồi ngồi xuống, bà ngẩn người một lúc mới hỏi:

 

“Bọn trẻ đâu? Sao con không đưa chúng đến?”

 

Khương Tri Tri mỉm cười:

“Con vừa tan làm là qua đây ngay, bọn trẻ ở nhà. Vài ngày nữa có thời gian, con sẽ đưa chúng qua.”

 

Tống Vãn Anh gật đầu:

“Được, mẹ còn giữ kẹo cho bọn trẻ nữa.”

 

Sau vài câu chuyện phiếm, Khương Tri Tri mỉm cười nhìn Tống Vãn Anh:

 

“Đầu năm nay, mẹ có ăn gì đặc biệt không? Như là thực phẩm bổ dưỡng hay thuốc men chẳng hạn, không phải hai thang thuốc Đông y mẹ đang uống đâu.”

 

Tống Vãn Anh cau mày, cố gắng nhớ lại rồi lắc đầu:

“Không có, mẹ không nhớ mình đã ăn gì cả.”

 

“Thời gian trôi qua lâu quá rồi, mà trí nhớ của mẹ dạo này cũng không tốt, có rất nhiều chuyện mẹ không nhớ nổi.”

 

Khương Tri Tri lại bắt mạch cho Tống Vãn Anh một lần nữa, mạch tượng vẫn như cũ, không nghiêm trọng hơn nhưng cũng không hề thuyên giảm, cảm giác rất kỳ lạ.

 

Đang nói chuyện thì cửa phòng khách bị gõ.

 

Khương Chấn Hoa nghi hoặc đi mở cửa, không ngờ lại thấy Tôn Hiểu Nguyệt đứng bên ngoài.

 

Một bên mặt của Tôn Hiểu Nguyệt sưng đỏ, trên mặt còn có vết máu, tóc tai rối bù, trông vô cùng nhếch nhác.

 

Khương Chấn Hoa cau mày, còn chưa kịp hỏi sao cô ta lại đến đây, thì Tôn Hiểu Nguyệt đã khóc lóc:

“Bố, bố phải giúp con! Con bị đánh cũng là vì bảo vệ bố mẹ đấy!”

 

Tống Vãn Anh nghe thấy giọng Tôn Hiểu Nguyệt thì đứng dậy. Khi nhìn thấy bộ dạng của cô ta, bà có chút kinh ngạc:

“Con làm sao thế này?”

 

Tôn Hiểu Nguyệt bước qua người Khương Chấn Hoa, chạy đến trước mặt Tống Vãn Anh, kéo tay bà khóc lóc:

“Mẹ, con bị một con điên đánh!”

 

Tống Vãn Anh nhíu mày, dù có thắc mắc nhưng cũng không còn thương xót Tôn Hiểu Nguyệt như trước nữa:

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

 

Lúc này, Tôn Hiểu Nguyệt mới nhìn thấy Khương Tri Tri vẫn đang ngồi trên ghế sô-pha, sững lại một chút nhưng cũng không quan tâm, tiếp tục nắm lấy tay Tống Vãn Anh khóc nức nở:

 

“Hôm nay con đi mua đồ, tình cờ gặp một con điên, cô ta nhất quyết đòi lấy bộ quần áo con mua cho mẹ.”

 

“Con nghĩ thôi thì nhường cho cô ta, thế mà cô ta không chỉ chửi con mà còn đánh con.”

 

Khương Chấn Hoa nghe vậy thì bực mình:

“Chuyện con xích mích với người ta ở bên ngoài thì tự mà giải quyết. Là một người trưởng thành rồi, chẳng lẽ chút chuyện này cũng không tự xử lý được hay sao? Chạy đến đây khóc lóc, là muốn kéo chúng ta vào rắc rối của con à?”

 

Tôn Hiểu Nguyệt sững người, nước mắt chảy dài:

“Con không có ý đó! Lúc đó con đã nói là con mua cho bố mẹ, nhưng con điên kia bảo mua cho ai cô ta cũng không quan tâm, rồi cứ thế đánh con.”

 

Tống Vãn Anh nghe xong cũng thấy khó hiểu:

“Cô ta là ai? Sao lại đánh con?”

 

Tôn Hiểu Nguyệt lau nước mắt, ấm ức nói:

“Là con gái thứ hai của nhà Thẩm Thanh Bình ở viện Lục, một con nhà quê vừa mới trở về từ nông thôn.”

 

Khương Tri Tri sững sờ—người đánh Tôn Hiểu Nguyệt hóa ra lại là Thẩm Lạc Gia?

 

Dạo này cái tên Thẩm Lạc Gia ngày càng nổi tiếng rồi.

 

Khương Chấn Hoa nghe xong cũng thấy kỳ lạ:

“Thẩm Thanh Bình? Không quen. Nhưng nếu cô ta là nhà quê, vậy con là cái gì? Tôn Hiểu Nguyệt, khi công kích người khác, con có từng nghĩ đến xuất thân của chính mình không?”

 

Câu nói này làm Tôn Hiểu Nguyệt lập tức câm nín, cô ta có chút hối hận vì vừa rồi lỡ miệng quá nhanh.

 

Tống Vãn Anh cũng không đồng tình:

“Xảy ra tranh chấp thì tự giải quyết đi, con tìm chúng ta cũng chẳng ích gì. Con nên sửa đổi tính cách của mình đi, chúng ta không thể làm chỗ dựa cho con mãi được.”

 

Tôn Hiểu Nguyệt ấm ức đến mức không dám lên tiếng, bởi vì cô ta biết thân phận của Thẩm Lạc Gia trong nhà họ Thẩm không được coi trọng, chỉ là một đứa con gái bị bỏ bê từ quê lên.

 

Hơn nữa, khi đó em gái của Thẩm Lạc Gia—Thẩm Ngọc Chi—cũng có mặt, còn nói những lời khó nghe với cô ta.

 

Vì muốn giúp Thẩm Ngọc Chi, cô ta mới bị Thẩm Lạc Gia đánh không nương tay, thậm chí ngay cả Thẩm Ngọc Chi cũng không thoát.

 

Lúc ấy, điều duy nhất cô ta nghĩ đến chính là đến tìm Tống Vãn Anh, mong bà có thể giúp mình ra mặt, đến nhà họ Thẩm bắt Thẩm Lạc Gia—con điên đó—phải xin lỗi mình.

 

Nhưng không ngờ, Tống Vãn Anh, người luôn đối xử tốt với cô ta, lần này lại không đứng về phía cô ta.

 

Còn chuyện cô ta quen Thẩm Ngọc Chi thế nào thì cũng chỉ là tình cờ cách đây không lâu, khi cô ta giúp Thẩm Ngọc Chi một chút lúc Thẩm Ngọc Chi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Từ đó hai người mới có chút quan hệ.

 

Tống Vãn Anh nhìn Khương Tri Tri đang ngồi trên sô-pha, rồi quay đầu lại nhìn Tôn Hiểu Nguyệt:

“Con làm mẹ quá thất vọng rồi.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận