Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 403: Chương 403

Thương Hành Châu không chịu buông tay, ôm chặt lấy Chu Tây Dã không rời, càng khóc càng lớn tiếng.

 

Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ sợ hãi tròn mắt nhìn Thương Hành Châu, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc.

 

Biên Tố Khê sợ hai đứa nhỏ cũng khóc theo, vội vàng tiến đến vỗ vai Thương Hành Châu: “Được rồi đấy, lại dọa cho Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ khóc nữa thì cẩn thận mẹ lột da con.”

 

Thương Hành Châu giật mình, nhanh chóng buông Chu Tây Dã ra, đưa tay lau nước mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng qua là con thấy anh rể, kích động quá thôi mà.”

 

Nói xong liền kéo tay Chu Tây Dã đi đến ghế sofa ngồi xuống, ngồi rồi vẫn không chịu buông tay: “Hôm qua em không có ở nhà, sáng nay vừa về đã nghe nói anh về rồi, em vui quá trời! Em muốn qua ngay, nhưng mẹ với bác cứ cản, sợ quấy rầy anh…”

 

“Anh rể, anh có thể về em thực sự vui lắm!”

 

Chu Tây Dã hơi khó chịu, hất tay Thương Hành Châu ra, còn chủ động ngồi xa một chút.

 

Thương Hành Châu cũng không thấy bị ghét bỏ, vẫn vui vẻ nói: “Đây đúng là tin vui lớn! Anh rể, Viên Triêu đâu? Cậu ấy không về sao?”

 

Chu Tây Dã lắc đầu: “Không về, cậu ấy đã rút quân về hậu phương rồi, cuối năm sẽ được đề cử vào trường quân đội.”

 

Thương Hành Châu đầy ngưỡng mộ: “Em thật là vô dụng, bị thương ở chân. Nếu không thì em cũng có thể vào trường quân đội rồi. Ban đầu em có thể ở lại đơn vị hậu cần, nhưng em không muốn ngồi trong văn phòng, chán lắm, thế nên em xin xuất ngũ.”

 

Sau khi xuất ngũ, Thương Hành Châu được phân về một đơn vị trực thuộc Bộ Thương mại. Nhờ đầu óc linh hoạt, miệng lại dẻo, cậu được xếp vào bộ phận thu mua.

 

Công việc cũng khá nhàn, chỉ là thường xuyên phải đi công tác.

 

Thương Hành Châu rất thích công việc này, cậu thích đi khắp nơi mở mang tầm mắt, mỗi lần đi công tác chẳng khác nào đi du lịch.

 

Chu Tây Dã nghe xong cũng thấy công việc này rất hợp với cậu: “Cậu như vậy cũng tốt mà, công việc này cũng phù hợp với tính cách của cậu.”

 

Thương Hành Châu thở dài liên tục: “Thì đúng là vậy, nhưng em vẫn thích ở trong quân đội hơn. Dù có phải làm ở bếp nuôi heo em cũng chịu, bây giờ em vẫn hay nhớ lại những ngày tháng trong quân ngũ.”

 

Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương khó chịu vì Thương Hành Châu cứ nói chuyện mãi với bố mình, bèn chen vào giữa hai người, ôm chặt Chu Tây Dã không buông.

 

Biên Tố Khê đứng bên cạnh cười: “Nhìn xem, đến cả Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương cũng chê con nói nhiều rồi.”

 

Lúc này Chu Tây Dã mới có cơ hội chào hỏi Biên Tố Khê và Thương Thời Anh.

 

Trong lúc trò chuyện, Chu Thừa Chí và Phương Hoa trở về. Chu Thừa Chí trông rất vui vẻ, tinh thần phấn chấn hơn hẳn, trông như trẻ ra cả chục tuổi.

 

Vừa bước vào cửa, ông đã có chút đắc ý nói với Thương Thời Anh và Biên Tố Khê: “Thấy chưa, tôi đã nói nên tái hôn sớm đi mà vợ tôi còn không chịu. Bây giờ thì sao, đến cả mấy người ở đại viện cũng ồn ào bàn tán kìa!”

 

Phương Hoa tức giận, nhéo tay ông một cái: “Được rồi, ông lắm lời quá đấy, giờ thì đắc ý rồi chứ gì?”

 

Chu Thừa Chí liên tục nói không dám, không dám, nhưng mặt vẫn cười hớn hở.

 

Ông kéo Chu Tây Dã, bảo anh ôm hai đứa trẻ vào thư phòng trò chuyện, Thương Hành Châu cũng theo vào, để lại phòng khách cho mấy người phụ nữ.

 

Thương Thời Anh không nhịn được trêu chọc Phương Hoa vài câu, khiến Phương Hoa đỏ mặt: “Đủ rồi đấy! Tụi tôi lớn tuổi như vậy còn đi ly hôn rồi kết hôn lại, đã đủ mất mặt rồi, mấy người đừng có trêu tôi nữa.”

 

Thương Thời Anh cười nói: “Có gì đâu, chứng tỏ tình cảm chị và lão Chu vẫn rất tốt mà. Trải qua chuyện này rồi, sau này anh ấy cũng không dám trừng mắt với chị nữa đâu.”

 

Phương Hoa cười mà không nói gì. Những năm gần đây, Chu Thừa Chí đối với bà tốt lên rất nhiều. Dù thỉnh thoảng vẫn trừng mắt, nhưng cũng biết chủ động giúp bà làm việc nhà.

 

Ông biết quan tâm hơn, có chuyện gì cũng bàn bạc với bà.

 

Đối với bà, vậy là đủ rồi.

 

Nhắc đến chuyện hôn nhân, đề tài liền chuyển sang Lý Tư Mân. Thương Thời Anh liền bực tức: “Hai ngày nay Trần Lệ Mẫn cứ chạy qua nhà em suốt. Sáng nay còn mang cả một túi táo đến. Em chưa từng ăn táo bao giờ chắc? Cần bà ta mang cho em sao?”

 

“Bà ta có ý đồ gì em không biết chắc? Tống Mạn ly hôn rồi, giờ lại nhớ đến con trai em sao? Đừng trách em nói khó nghe, con trai em dù có sống độc thân cả đời cũng không thể nào cưới Tống Mạn.”

 

Phương Hoa gật đầu: “Chuyện này đúng thật, bây giờ họ không còn môn đăng hộ đối nữa.”

 

Thương Thời Anh hừ lạnh: “Chị đã gặp Tống Mạn chưa? Hôm trước em gặp nó, trông già đi rất nhiều, cả người tiều tụy, nhìn là biết sống không tốt. Nói cho cùng cũng do nó tự chuốc lấy, trước đây quá cao ngạo, cuối cùng lại gả vào một gia đình như thế.”

 

“Nói ra cũng mất mặt, con gái lớn lên trong đại viện mà cuối cùng lại lấy một người như thế sao?”

 

Không trách Thương Thời Anh đầy oán giận khi nhắc đến chuyện này. Con trai bà, năm đó vì Tống Mạn mà suýt mất mạng.

 

Vậy nên bây giờ, bà không tài nào có thiện cảm với Tống Mạn, thậm chí còn có thành kiến rất lớn.

 

Cuối cùng bà chốt một câu: “Tóm lại, nếu lần này Tư Mân về mà còn dây dưa với Tống Mạn, em sẽ không nhận thằng bé nữa!”

 

Biên Tố Khê đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Cô ấy à, chỉ được cái miệng cứng thôi. Chuyện của bọn trẻ, ai mà nói trước được? Nếu thật sự chúng nó đến với nhau, cô có thực sự không nhận con nữa không?”

 

Thương Thời Anh tức đến nghiến răng: “Không quan tâm! Nếu thật sự như vậy, em c.h.ế.t cho bọn nó xem!”

 

Khương Tri Tri và Phương Hoa không dám hó hé. Chuyện tình cảm, ngoài người trong cuộc ra thì ai có thể quyết định thay họ đây?

 

May mắn là trong bữa trưa, không ai nhắc lại chuyện này nữa. Mọi người vui vẻ ăn một bữa cơm ngon lành.

 

Sau bữa trưa, Phương Hoa sắp xếp cho Khương Tri Tri và Chu Tây Dã dẫn hai đứa nhỏ đi thăm họ hàng. Trước đó đã gọi điện thông báo nên lúc gặp cũng không có gì bất ngờ.

 

Sau một vòng ghé thăm, người được lợi nhất chính là Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ. Hai đứa nhỏ vừa qua sinh nhật hai tuổi, họ hàng nhân dịp này liền nhét cho không ít bao lì xì.

 

Rời khỏi nhà họ hàng cuối cùng, thấy vẫn còn sớm, Khương Tri Tri đề nghị đi thăm Khương Chấn Hoa và Tống Vãn Anh: “Dạo này bố mẹ cũng ở Bắc Kinh, chắc cũng biết tin anh đã về rồi.”

 

Chu Tây Dã đương nhiên không có ý kiến, ghé vào công xã mua chút quà, rồi cùng nhau bắt xe đến nhà vợ chồng Khương Chấn Hoa.

 

Hai đứa nhỏ đã đi chơi cả buổi chiều, lúc này đã buồn ngủ lắm rồi, vừa lên xe đã ngủ ngay.

 

Mãi đến khi đến nhà Khương Chấn Hoa mới tỉnh dậy, nhưng vì chưa ngủ đủ giấc nên hai đứa nhăn nhó, trông có vẻ không vui. Tiểu Chu Kỷ thậm chí còn không chịu đi bộ, đòi bố bế.

 

Hai người bế con đến gõ cửa.

 

Khương Chấn Hoa ra mở cửa, thấy Chu Tây Dã và Khương Tri Tri bế con đứng trước cửa thì vô cùng sửng sốt. Lại nhớ đến hai vị khách đang ngồi trong phòng khách, ông hơi nhíu mày: “Tri Tri, Tây Dã, vào đi, nhà hơi lộn xộn, hai con đừng để ý nhé.”

 

Thực ra, đây cũng là một lời nhắc nhở rằng trong nhà còn có hai người khác.

 

Khương Tri Tri không hiểu ý, cười đáp: “Không sao đâu ạ.”

 

Nói xong, cô cùng Chu Tây Dã bế con bước vào nhà, lúc này mới thấy trong phòng khách có Tưởng Đông Hoa và Tôn Hiểu Nguyệt.

 

Rõ ràng là Tôn Hiểu Nguyệt chưa nghe tin Chu Tây Dã còn sống, cô ta lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, trợn tròn mắt nhìn anh:

 

“Chu Tây Dã!!! Anh là người hay ma?!”

 

Tưởng Đông Hoa cũng vô cùng kinh ngạc, đồng thời còn có chút chột dạ, đứng bật dậy nhưng không dám nói lời nào, chỉ chăm chăm nhìn Chu Tây Dã…

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận