Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 370: Chương 370

Thương Thời Anh vừa nói vừa bước vào, cười ha ha chào hỏi Phương Hoa: “Cuối cùng em cũng về rồi, không biết hai đứa nhỏ còn nhớ em không?”

 

Phương Hoa vội vàng mời Thương Thời Anh ngồi xuống: “Tôi còn tưởng năm nay cô không về nữa chứ, lần này đi lâu thật đấy.”

 

Thương Thời Anh chẳng buồn trả lời câu hỏi của Phương Hoa, liền chạy đến nắm tay Tiểu Chu Kỷ một chút, rồi lại nắm tay Thương Thương: “Ôi chao, sao đột nhiên lớn thế này rồi? Yên tâm đi, tay bà vừa rửa sạch ở nhà rồi, rất sạch sẽ đấy.”

 

Tiểu Chu Kỷ chỉ cười tít mắt, rồi khúc khích rụt tay lại.

 

Thương Thương thì hiếu động hơn hẳn, vừa bị Thương Thời Anh nắm tay đã vui vẻ cười khanh khách, còn đưa cả tay kia ra đòi bế.

 

Thương Thời Anh phấn khích: “Nào nào, để bà bế bảo bối Thương Thương nào. Bà cứ nghĩ hai đứa nhất định không cho bà bế chứ, không ngờ Thương Thương còn đòi bế nữa cơ đấy.”

 

Phương Hoa và Khương Tri Tri cũng khá bất ngờ, vì dạo gần đây hai đứa nhỏ không thích để người lạ bế, ngay cả những ai từng bế trước đây nhưng ít gặp lại cũng không được ôm.

 

Thương Thời Anh ôm Thương Thương xoay một vòng, vui vẻ áp má mình vào khuôn mặt trắng nõn của cô bé: “Thương Thương của chúng ta sao mà ngoan thế này, lại còn đáng yêu như vậy nữa, bà nhớ hai đứa đến c.h.ế.t mất thôi.”

 

Cô bé vốn thích có người chơi đùa cùng, bị chọc ghẹo như vậy lại càng cười khanh khách vui vẻ hơn.

 

Thương Thời Anh chơi với bọn trẻ một lúc rồi mới ôm Thương Thương ngồi xuống, cảm thán với Phương Hoa và Khương Tri Tri: “Mới mấy tháng không gặp mà cảm giác hai đứa lớn hẳn lên rồi. Nhìn Thương Thương xem, ngày càng xinh đẹp, sau này chắc chắn sẽ là một mỹ nhân giống như mẹ vậy.”

 

“Còn Tiểu Chu Kỷ cũng rất đẹp trai, gương mặt nghiêm túc thế này, sau này chắc chắn có thể làm tướng quân.”

 

Phương Hoa bật cười: “Cô chỉ giỏi nói lời dễ nghe thôi, thế rốt cuộc cô về từ bao giờ vậy?”

 

Thương Thời Anh cười tươi: “Vừa mới về tới nhà, tắm rửa thay đồ xong là em chạy sang đây ngay. Nếu không phải vì sức khỏe của lão Lý không tốt, em đã về lâu rồi.”

 

Khương Tri Tri quan tâm hỏi: “Bác ấy bị sao thế ạ? Giờ đỡ hơn chưa?”

 

Thương Thời Anh nhướng mày, lại trêu Thương Thương khiến cô bé cười khanh khách rồi mới trả lời: “Ông ấy không hợp với khí hậu miền Nam, dạ dày không tốt. bác còn nghĩ lần này về, nhờ cháu xem giúp ông ấy thế nào.”

 

Khương Tri Tri vui vẻ nhận lời: “Được ạ, khi nào có thời gian cháu sẽ đến xem cho bác ấy.”

 

Thương Thời Anh khoát tay: “Không vội. Lần này bác về còn có chuyện muốn nói với cháu đây. Bố cháu sắp hết nhiệm kỳ rồi, mấy ngày nữa sẽ về nước. Đến lúc đó xem thế nào, có muốn gặp lại không?”

 

Khương Tri Tri không có ý kiến gì, dù mấy năm nay cô khlão Lýên lạc với vợ chồng Thương Thời Nghị, nhưng họ vẫn luôn tìm cách gửi đồ về nhà.

 

Đặc biệt từ khi có bọn trẻ, đồ gửi về càng nhiều.

 

Phương Hoa thì hơi do dự: “Hay là chờ thêm chút nữa? Dạo gần đây nhà họ Biên vừa mới lắng xuống, nếu họ quay về, liệu có ai tố cáo không? Tuy những chuyện này không ảnh hưởng nhiều, nhưng dù sao cũng có chút phiền phức.”

 

Thương Thời Anh có chút khó hiểu: “Nhà họ Biên? Giờ còn ai gây chuyện nữa?”

 

Phương Hoa kể sơ qua chuyện của Biên Chiến: “Bây giờ xem ra nhà Biên gần như đã sụp đổ hoàn toàn, ngay cả Biên Tòng Văn cũng bị tóm thóp và đang chờ xét xử. Nhưng tôi chỉ lo nhỡ đâu vẫn còn kẻ sót lại?”

 

“Bọn họ cứ như lũ chuột trong cống ngầm, đột nhiên chui ra cũng khiến người ta thấy ghê tởm.”

 

Thương Thời Anh bật cười: “Chị dâu à, chị sợ gì chứ? Nếu ngay cả chuyện này mà Thương Thời Nghị cũng không lo liệu được, thì nó đã phí công ngồi ở vị trí đó bao nhiêu năm nay rồi.”

 

Phương Hoa vẫn thấy nên cẩn thận: “Hay là đợi bố của Tây Dã về rồi tôi hỏi lại ông ấy? Cẩn thận vẫn hơn.”

 

 

Thương Thời Anh gật đầu: “Cũng được, dù sao cũng không cần vội, họ về nước vẫn cần thêm thời gian.”

 

Nói xong lại quay sang trêu Tiểu Chu Kỷ, chơi với hai đứa nhỏ đến lúc chúng chuẩn bị đi ngủ mới lưu luyến rời đi.

 

Khương Tri Tri tiễn Thương Thời Anh ra ngoài. Đến cổng viện, thấy cửa phòng khách đã đóng, Thương Thời Anh lấy từ trong túi ra một phong bao lì xì đưa cho Khương Tri Tri: “Cái này cháu cầm đi, mua chút quần áo cho mình.”

 

“Không cần đâu ạ, bây giờ cháu có lương, đủ tiêu rồi.”

 

Khương Tri Tri vội vàng đẩy phong bao lì xì trở lại: “Cái này cháu không thể nhận đâu, bác về thăm chúng cháu là tốt rồi.”

 

Thương Thời Anh nhất quyết không chịu: “Đây là bác tặng cho cháu mà, cháu cứ cầm lấy đi. Quà cho bọn trẻ chị cũng mang về rồi, chỉ là vội quá chưa kịp sắp xếp, mai bác mang qua.”

 

Khương Tri Tri kiên quyết từ chối, vì Thương Thời Anh còn ba cậu con trai phải nuôi, đứa nào cũng tốn tiền.

 

Hai người giằng co ở cửa một lúc, cuối cùng Thương Thời Anh không đấu lại được Khương Tri Tri, đành cất phong bao lại: “Được rồi, vậy mai bác mua ít vải, may cho cháu mấy bộ váy đẹp. Ở miền Nam, bác thấy con gái bên đó mặc váy rất đẹp, để bác vẽ ra rồi nhờ thợ may làm theo.”

 

Khương Tri Tri cười dở khóc dở: “Không cần đâu bác, cháu có nhiều quần áo lắm rồi.”

 

Thương Thời Anh vỗ nhẹ tay cô: “Quần áo của cháu là chuyện của cháu, còn quà bác tặng là chuyện của bác, hai chuyện khác nhau mà.”

 

Nói xong, Thương Thời Anh bỗng đổi chủ đề: “Nói mới nhớ, bác với Tống Mạn ở cùng một thành phố, thi thoảng còn tình cờ gặp nhau nữa.”

 

Khương Tri Tri hơi bất ngờ, từ khi Tống Mạn kết hôn rời đi, hai người cũng mất liên lạc. Cô từng viết thư nhưng không nhận được hồi âm, nghĩ có lẽ Tống Mạn bận rộn với cuộc sống mới nên không có thời gian liên hệ. Dần dần, thư từ cũng ngừng gửi.

 

“Chị ấy sống bên đó ổn chứ?”

 

Thương Thời Anh bĩu môi, có vẻ không mấy hứng thú: “Chắc là cũng ổn? Bác gặp nó trong bệnh viện, hình như đi khám thai, chồng đi cùng, hai bên chỉ chào hỏi qua loa.”

 

Khương Tri Tri cảm thấy như vậy cũng tốt: “Có con cũng là chuyện vui.”

 

Thương Thời Anh thở dài: “Nó thì hạnh phúc rồi, nhưng Tư Mân thì không biết đến bao giờ mới quay về.”

 

Nói rồi, bà phẩy tay: “Nhưng thôi, đó cũng là do Tư Mân đáng đời, hai người chúng nó có lẽ không có duyên phận. Được rồi, cháu mau vào nhà nghỉ ngơi đi, bác cũng phải về nghỉ đây, ngồi xe mấy ngày trời, xương cốt muốn rã rời luôn rồi.”

 

Khương Tri Tri nhìn theo bóng Thương Thời Anh khuất dần mới xoay người vào nhà. Trong lòng không khỏi cảm thán, thời gian trôi qua nhanh thật, nhiều chuyện cứ như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.

 

 

Từ khi Thương Thời Anh trở về, nhà lại có thêm một người trông trẻ. Mỗi sáng sớm bà lại đến nhà báo danh, đến tận khi bọn trẻ đi ngủ mới chịu về.

 

Thậm chí buổi trưa còn nằm ngủ cùng hai đứa nhỏ.

 

Phương Hoa, Chu Thừa Ngọc và Thương Thời Anh trò chuyện rất hợp, ba người ngồi với nhau là có cả tá chuyện để nói, bàn tán hết thảy về từng người trong đại viện.

 

Còn Khương Tri Tri, từ khi nói chuyện với Kim Hoài Anh về ý định của mình, ngoài thời gian đi làm, cô bắt đầu vùi đầu vào đọc tài liệu, ghi chép và nghiên cứu.

 

Bước ra khỏi thư viện bệnh viện, trời đã tối.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Khương Tri Tri nhìn đồng hồ, khẽ thở dài. Cô vốn định hôm nay về sớm để chơi với hai đứa nhỏ, nhưng giờ về đến nơi, có lẽ chúng đã ngủ mất rồi.

 

Cô dắt xe đạp ra khỏi bệnh viện, vừa định lên xe thì vô tình quét mắt sang bên kia đường.

 

Dưới gốc cây ngô đồng, có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng khuất trong bóng râm. Nếu không nhìn kỹ, e rằng sẽ khó nhận ra sự hiện diện của hắn…

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận