Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 363: Chương 363

Khương Tri Tri cố nén sự kinh ngạc. Người mà đã lâu không gặp, hôm nay vừa mới nhắc đến, vậy mà bây giờ lại chạm mặt, thật là kỳ diệu.

 

Cô lại liếc nhìn Tôn Hiểu Nguyệt một cái, rồi vội vàng theo lên lầu.

 

Trong lòng vẫn có chút ngạc nhiên, cảm thấy hơn một năm không gặp, dường như Tôn Hiểu Nguyệt đã trở nên xinh đẹp hơn.

 

Tôn Hiểu Nguyệt dĩ nhiên cũng nhìn thấy nhóm người của Khương Tri Tri, còn cả dáng vẻ vội vã ôm con lao vào trong của Chu Tây Dã, điều này khiến cô ta ít nhiều có chút kinh ngạc.

 

Tưởng Đông Hoa được phân công đến làm việc tại Bệnh viện số ba, một bệnh viện không tốt cũng không xấu, công việc bình thường không có gì nổi bật, lại còn bị đồng nghiệp trong bệnh viện xa lánh và ức hiếp.

 

Thế nhưng, Tưởng Đông Hoa lại rất kiêu ngạo, luôn tin rằng tương lai mình chắc chắn sẽ tạo dựng được sự nghiệp vĩ đại! Sau này nhất định sẽ trở nên xuất chúng, đến lúc đó sẽ đạp lên tất cả những kẻ từng khinh thường mình.

 

Cộng thêm việc anh ta không còn khả năng làm đàn ông, Tưởng Đông Hoa ngày càng trở nên âm trầm, đối xử với Tôn Hiểu Nguyệt cũng rất lạnh nhạt.

 

Sau khi được phân công công việc, đơn vị còn cấp cho hai căn phòng nhỏ, anh ta cũng đưa Tôn Hiểu Nguyệt đến ở, nhưng mỗi ngày hai người hầu như chẳng có bất kỳ sự giao tiếp nào.

 

Bệnh viện sắp xếp việc làm cho người nhà nhân viên, phân công Tôn Hiểu Nguyệt vào bộ phận hậu cần, phụ trách xuất nhập kho chăn màn, công việc cũng xem như nhàn hạ.

 

Tôn Hiểu Nguyệt đã không còn hy vọng gì ở Tưởng Đông Hoa nữa, cảm thấy trên người anh ta hoàn toàn không nhìn thấy chút tương lai nào.

 

Tưởng Đông Hoa của kiếp này cũng không thể huy hoàng như kiếp trước. Dù sao thì kiếp trước, vào thời điểm này, Tưởng Đông Hoa đã được điều lên làm việc tại Thành ủy.

 

Nhưng bây giờ, Tưởng Đông Hoa kiêu ngạo, nóng nảy, năng lực kém, chỉ là một bác sĩ trong bệnh viện mà còn ra vẻ thanh cao.

 

Tôn Hiểu Nguyệt vẫn không hiểu được rốt cuộc kiếp này ở đâu đã xảy ra vấn đề? Hay là do Khương Tri Tri mệnh tốt, chỉ cần là đàn ông ở bên Khương Tri Tri thì mới có thể gặp may mắn?

 

Nhưng mà, kiếp trước, Khương Tri Tri và Tưởng Đông Hoa cũng đâu có con? Vậy tại sao kiếp này lại có thể sinh cho Chu Tây Dã một cặp sinh đôi?

 

Tôn Hiểu Nguyệt đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng gia đình Khương Tri Tri biến mất ở lối vào cầu thang, trong lòng tràn ngập thắc mắc.

 

Nhưng nghĩ đến việc chỉ còn nửa năm nữa, Chu Tây Dã sẽ chết, tâm trạng cô ta lại vui vẻ trở lại.

 

Cô ta không tin rằng, dù có trọng sinh một kiếp, mọi chuyện đều có thể thay đổi, ngay cả chuyện sinh tử cũng có thể đổi khác!

 

Vô thức bước tiếp vào tòa nhà phòng khám, lên đến tầng hai, cô ta thấy có không ít người đang vây quanh trước cửa khoa nhi.

 

Tôn Hiểu Nguyệt không dám đi tới gần hơn, mà chỉ dựa vào tường ở khu vực cầu thang, lắng nghe động tĩnh từ khoa nhi.

 

Một nhóm bác sĩ chuyên khoa nhi kiểm tra cho Tiểu Chu Kỷ, lúc này thằng bé đã hoàn toàn tỉnh táo, dường như cũng không khó chịu nữa, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt lấy ống nghe trước n.g.ự.c bác sĩ không chịu buông, miệng ríu rít như đang muốn nói gì đó.

 

Một bác sĩ nhi khoa lớn tuổi đẩy gọng kính, mỉm cười nhìn về phía nhóm người của Chu Thừa Chí:

 

“Các anh chị đấy, quá lo lắng rồi. Tiểu bảo bối này chỉ là ăn quá no cộng thêm bị lạnh nên bị tích thực phát sốt thôi. Về nhà sao vàng mề gà rồi cho uống là ổn.”

 

Những bác sĩ khác cũng đồng tình: “Chỉ là bệnh vặt thôi, trẻ con chỉ cần tinh thần tốt thì hồi phục rất nhanh.”

 

Chu Thừa Chí chẳng hề cảm thấy mình làm quá: “Chỉ là bệnh vặt thì tốt. Nhưng vừa nãy ở nhà ói dữ lắm, làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp. Tôi từng trải qua bao nhiêu chuyện lớn rồi, vậy mà vừa rồi cũng bị dọa sợ.”

 

 

Mấy bác sĩ cười nói lời mà ông thích nghe: “Đúng vậy, trẻ con khi bệnh thì triệu chứng thường đến rất đột ngột, có thể khiến người lớn hoảng hốt. Huống hồ ông lại là ông nội, thương cháu, đương nhiên sẽ càng lo lắng hơn.”

 

Khương Tri Tri bước đến bế Tiểu Chu Kỷ, thằng bé lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, miệng ríu rít gọi, còn chỉ ra ngoài ý muốn đi chơi.

 

Bác sĩ lớn tuổi bật cười: “Nhìn xem, không có vấn đề gì nữa rồi, còn muốn ra ngoài chơi cơ đấy.”

 

Tôn Hiểu Nguyệt nghe rõ ràng mọi chuyện từ ngoài hành lang. Không ngờ con trai của Khương Tri Tri chỉ mới nôn mửa một chút, mà đã làm rầm rộ đến mức cả nhà kéo nhau đến bệnh viện, còn khiến bao nhiêu bác sĩ phải ra mặt.

 

Điều này khiến cô ta không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi Khương Tri Tri sinh con, được bao nhiêu người chăm sóc bảo vệ, khiến cô ta lại một lần nữa cảm thấy bất công!

 

Tại sao Khương Tri Tri có thể sống tốt đến vậy!

 

Tôn Hiểu Nguyệt nghe thấy Chu Thừa Chí chào tạm biệt các chuyên gia thì vội vàng xuống lầu, trốn vào góc tối trong sân. Nhìn nhóm người lần lượt lên hai chiếc xe trở về, sự bất bình trong lòng cô ta đã đạt đến cực hạn. Cô ta vẫn không thể hiểu nổi—dựa vào cái gì mà tất cả những điều tốt đẹp đều thuộc về Khương Tri Tri?!

 

Ở nhà, Phương Hoa cũng không dám ngủ, để Chu Thừa Ngọc ở trên lầu trông chừng Thương Thương, còn mình thì ngồi chờ trong phòng khách.

 

Nghe thấy động tĩnh ở cổng, bà lập tức chạy ra đón: “Sao rồi? Sao rồi?”

 

Trên đường xóc nảy một hồi, Tiểu Chu Kỷ lại rúc vào lòng Chu Tây Dã ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Bị hành cả buổi tối, thể lực cậu bé cạn kiệt, giờ có náo nhiệt đến đâu cũng không tỉnh.

 

Chu Thừa Chí vẫn không nhịn được mà hạ giọng: “Không sao, chỉ là buổi tối ăn quá nhiều rồi bị nhiễm lạnh, sau này bà đừng cho nó ăn nhiều như vậy, với lại ra ngoài nhớ mặc thêm quần áo.”

 

Phương Hoa trợn mắt: “Ý ông là gì? Ông đang trách tôi không trông con cẩn thận à?”

 

Bà vừa trừng mắt, khí thế của Chu Thừa Chí lập tức yếu đi: “Không, không phải, tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn nói thời tiết mùa xuân thất thường, chúng ta phải chú ý nhiều hơn khi chăm sóc con nít.”

 

Khương Tri Tri cười, trước tiên bảo Chu Tây Dã bế con vào phòng ngủ dưới lầu: “Tối nay Tiểu Chu Kỷ ngủ với chúng con, nửa đêm con cũng tiện trông chừng.”

 

Phương Hoa không có ý kiến, chỉ dặn Chu Tây Dã đắp chăn kỹ cho bé rồi lại trừng mắt nhìn Chu Thừa Chí: “Ông đúng là nói thì dễ lắm, tối tôi đã bảo đừng cho Tiểu Chu Kỷ ăn táo rồi, ông cứ nhất quyết đút thêm nửa trái.”

 

Khương Tri Tri vội vàng can ngăn hai người sắp cãi nhau: “Mẹ à, trẻ con nhỏ như vậy, ốm vặt là chuyện bình thường, mẹ đừng lo lắng. Người ta vẫn nói mà, mỗi lần trẻ con bệnh là lại học được thêm một điều.”

 

Phương Hoa lại lườm Chu Thừa Chí, rồi kéo Khương Tri Tri vào nhà, đầy vẻ áy náy: “Tri Tri, vẫn là tại mẹ không trông bé cẩn thận. Tây Dã sắp đi rồi, mà Tiểu Chu Kỷ còn bệnh thế này… chẳng phải làm nó càng khó chịu hơn sao.”

 

Nói đến đây, bà không nhịn được mà bật khóc.

 

Khương Tri Tri ôm lấy vai bà, an ủi: “Mẹ, không sao đâu, Tiểu Chu Kỷ ngủ một giấc dậy là khỏe ngay.”

 

Chu Thừa Chí đứng bên cạnh ngơ ngác: “Bà khóc cái gì? Tây Dã đi có phải là không về đâu, tôi nói rồi, Tiểu Chu Kỷ không sao hết.”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Phương Hoa nghẹn ngào trừng mắt nhìn ông: “Ông thì biết cái gì? Ông chẳng hiểu gì cả.”

 

Chu Thừa Chí vẫn khó hiểu: “Tôi không hiểu chỗ nào? Tôi nói sai sao?”

 

Khương Tri Tri vội xua tay ra hiệu cho Chu Thừa Chí đừng nói nữa, rồi nhẹ giọng khuyên Phương Hoa: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều quá, không tốt cho sức khỏe đâu. Bây giờ mẹ đi nghỉ ngơi đi, sáng mai nhìn thấy Tiểu Chu Kỷ hoạt bát trở lại, mẹ sẽ không nghĩ gì nữa.”

 

Nhưng Phương Hoa không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ lau nước mắt.

 

Khương Tri Tri hiểu bà đang buồn vì điều gì—bà đau lòng cho Tiểu Chu Kỷ, nhưng quan trọng hơn là không nỡ xa Chu Tây Dã. Những ngày qua, bà vẫn luôn kìm nén, đến giờ vì chuyện Tiểu Chu Kỷ bệnh mà nỗi lòng chất chứa bấy lâu nay cuối cùng cũng vỡ òa.

 

Phương Hoa khóc một lúc rồi không kìm được mà nói: “Tri Tri, có lẽ là do mẹ già rồi, lúc nào cũng sợ Tây Dã đi rồi, mẹ sẽ không còn được gặp nó nữa. Bây giờ mẹ càng lúc càng tham lam, chỉ mong cả nhà mình lúc nào cũng ở bên nhau, hai đứa nhỏ cũng có thể nhìn thấy bố chúng nó mỗi ngày.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận