Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 414: Chương 414

 

 

 

Khương Tri Tri hoảng hốt vứt đũa xuống rồi đứng bật dậy: “Chuyện gì vậy?”

 

Vừa nói, cô vừa theo Chu Tây Dã đi ra ngoài, chân có chút mềm nhũn, may mà Chu Tây Dã kịp thời đưa tay đỡ lấy cánh tay cô.

 

Phương Hoa cũng giật mình: “Chuyện gì thế? Không phải hôm nay mới xuất viện sao? Sao lại không ổn rồi? Ôi trời, có nhầm lẫn gì không?”

 

Chu Tây Dã lắc đầu: “Không đâu mẹ, mẹ cứ ở nhà trông bọn trẻ, con và Tri Tri đến bệnh viện, tối nay có thể không về.”

 

Phương Hoa vội gật đầu: “Được, được, hai đứa cứ yên tâm đi, có chuyện gì nhớ gọi về nhà nhé.”

 

Chu Tây Dã đưa Khương Tri Tri đến bộ phận hậu cần trước để tìm xe chở họ đến bệnh viện.

 

Trên đường đi, lòng Khương Tri Tri như bị bóp nghẹt, càng nghĩ càng hối hận: “Lúc đó trong lòng em đã cảm thấy bất an, đáng lẽ nên quay lại xem thử có chuyện gì. Nếu ở bên thầy Kim lâu hơn một chút, có lẽ đã không xảy ra chuyện này.”

 

Chu Tây Dã đưa tay nắm lấy tay cô: “Đây là chuyện ngoài ý muốn, không ai lường trước được cả, cụ thể thế nào thì chúng ta đến đó rồi hẵng hay. Biết đâu chỉ là hiểu lầm thôi?”

 

Nhưng trong lòng anh lại rất rõ ràng—đây không phải là hiểu lầm. Trong điện thoại, bệnh viện đã nói rất rõ, bảo họ mau đến gặp lần cuối và chuẩn bị hậu sự.

 

Khương Tri Tri càng thêm lo lắng, cảm giác như chiếc xe chạy quá chậm. Cuối cùng cũng đến bệnh viện, xe chưa kịp dừng hẳn, cô đã vội vàng lao xuống, chạy thẳng đến khoa cấp cứu.

 

Chu Tây Dã dặn tài xế quay về trước rồi nhanh chóng đuổi theo Khương Tri Tri.

 

Bên ngoài phòng phẫu thuật cấp cứu, có lãnh đạo nhà trường và một người phụ nữ mà Khương Tri Tri chưa từng gặp. Người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, được chăm sóc rất tốt, trông vẫn giữ được vẻ mặn mà. Bên cạnh bà ta là một cậu thiếu niên khoảng mười tám, mười chín tuổi, đường nét khuôn mặt rất giống người phụ nữ ấy.

 

Khương Tri Tri liếc qua một cái nhưng không nghĩ nhiều, vội hỏi bí thư trường: “Thầy Kim thế nào rồi? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Bí thư đẩy gọng kính, thở dài: “Tình hình không khả quan lắm, chúng tôi đã gọi chuyên gia đến để tiến hành cấp cứu lần nữa. Vừa nãy thầy Kim tỉnh lại một lần, muốn gọi điện cho em.”

 

Lòng Khương Tri Tri lại rối bời: “Sao lại nghiêm trọng thế này? Chiều nay khi xuất viện thầy ấy vẫn còn ổn mà, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

 

Bí thư liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, không biết nên nói thế nào.

 

Khương Tri Tri cũng theo ánh mắt của ông ta nhìn sang người phụ nữ kia, đột nhiên có suy đoán: “Bà là sư mẫu?”

 

Sắc mặt người phụ nữ hơi khó coi, giọng điệu lãnh đạm: “Chúng tôi đã ly hôn rồi, không còn liên quan gì nữa.”

 

Khương Tri Tri lập tức phản ứng lại: “Bà đã nói gì với thầy Kim?”

 

Người phụ nữ liếc Khương Tri Tri một cái: “Đây là chuyện giữa tôi và ông ấy, liên quan gì đến cô? Cô chỉ là học trò của ông ấy, sao? Cô còn muốn quản chuyện riêng tư của ông ấy nữa à? Quan hệ giữa cô và ông ấy là gì chứ?”

 

Khương Tri Tri siết chặt nắm tay. Cô không ngờ vợ cũ của Kim Hoài Anh lại bất ngờ quay về, hơn nữa còn mang theo con trai. Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khiến Kim Hoài Anh tức giận đến mức nguy kịch.

 

Chu Tây Dã cau mày bước lên: “Sức khỏe Thầy Kim yếu, vừa mới xuất viện, là học trò quan tâm đến thầy cũng là lẽ thường tình. Còn bà, ăn nói không suy nghĩ, có bao giờ bà nghĩ đến hậu quả không?”

 

Người phụ nữ kinh ngạc nhìn Chu Tây Dã. Có lẽ vì vết sẹo trên mặt anh khiến bà ta có chút e dè, nên khẽ mím môi, giọng cũng nhỏ đi vài phần: “Đây là chuyện nhà của chúng tôi, tôi chỉ tranh luận với ông ấy vài câu thôi, ai ngờ ông ấy lại tức giận đến mức này chứ.”

 

Khương Tri Tri lúc này không có tâm trí đôi co với bà ta, cô chỉ quan tâm đến tình trạng của Kim Hoài Anh.

 

Trong lòng Tô Lập Đình, vợ cũ của Kim Hoài Anh, cũng đang bồn chồn bất an. Bà ta không ngờ chỉ nói vài câu lại có thể khiến Kim Hoài Anh tức giận đến mức này. Bà ta cắn chặt răng, bắt đầu hối hận. Biết vậy đã không nên dẫn con đến gặp Kim Hoài Anh.

 

Đúng lúc này, một y tá vội vã chạy ra: “Bác sĩ Tiểu Khương, thầy Kim muốn gặp cô.”

 

 

Tô Lập Đình lập tức kích động bước lên: “Ông ấy tỉnh rồi? Giờ thế nào rồi?”

 

Cô y tá chỉ liếc bà ta một cái rồi giục Khương Tri Tri: “Mau vào đi…”

 

Sau đó mới quay sang Tô Lập Đình: “Người nhà chờ bên ngoài, bệnh nhân vẫn đang được cấp cứu.”

 

Khương Tri Tri theo y tá bước vào, thấy Kim Hoài Anh nằm trên giường phẫu thuật. Ông không được gắn bất kỳ thiết bị cấp cứu nào, xung quanh là mấy chuyên gia, ai cũng mang vẻ mặt tiếc nuối.

 

Kim Hoài Anh trông vẫn còn tỉnh táo, ông khẽ vẫy tay với Khương Tri Tri: “Lại đây.”

 

Khương Tri Tri vội vàng bước đến: “Thầy ơi, thầy đừng cử động, con—”

 

Kim Hoài Anh chậm rãi lắc đầu: “Thầy biết thời gian của mình không còn nhiều. Con lại đây, thầy còn muốn dạy con một chút, bắt mạch cho thầy đi.”

 

Khương Tri Tri cảm thấy hoảng loạn và đau lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đặt tay lên cổ tay ông. Thế nhưng, bàn tay cô lại run rẩy không ngừng, đầu óc rối bời, không sao tĩnh tâm được.

 

Cô bắt mạch mấy lần nhưng không thể tìm thấy mạch đập của Kim Hoài Anh.

 

Kim Hoài Anh thở dài: “Sinh tử là chuyện bình thường, ai rồi cũng phải trải qua, đừng quá đau lòng.”

 

Nước mắt Khương Tri Tri bắt đầu dâng lên, đong đầy trong hốc mắt: “Không đâu, thầy, chắc chắn sẽ có cách mà!”

 

Kim Hoài Anh yếu ớt mỉm cười: “Đừng khóc, hãy nhớ lại lý do con chọn con đường y học. Thầy dạy con một điều này, sau này con phải khắc ghi, không được lợi dụng y thuật để kiếm tiền bất chính.”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

“Được rồi, bây giờ lau nước mắt đi, bắt mạch cho cẩn thận.”

 

Câu nói cuối cùng mang theo chút nghiêm nghị, giống như lúc trước khi ông mới dạy cô, nếu không học được thì sau này đừng đến tìm ông nữa.

 

Khương Tri Tri chớp mắt thật mạnh, cố gắng trấn tĩnh lại, tập trung tinh thần, cẩn thận bắt mạch lần nữa.

 

Mạch tượng của Kim Hoài Anh là thứ cô chưa từng gặp bao giờ. Bề ngoài có vẻ không có vấn đề gì, nhưng lại ẩn chứa sự quái dị khó lường.

 

Nhìn sắc mặt cô càng lúc càng nghiêm trọng, Kim Hoài Anh hài lòng gật đầu: “Tri Tri, nhớ kỹ, đây là ‘sinh tử mạch’. Nếu chẩn ra mạch này, người bệnh thường không qua khỏi trong vòng hai mươi tư giờ.”

 

Khương Tri Tri giật mình, vội vàng rút tay lại, lắc đầu hoảng hốt: “Không thể nào, thầy đừng dọa con, nhất định vẫn còn cách!”

 

Kim Hoài Anh thở một hơi nhẹ nhõm, nhìn cô: “Nếu mạch này có chút khác biệt nhưng vẫn tương tự, bệnh nhân thường không sống quá bảy ngày. Đến giai đoạn này thì y học đã bất lực, đừng cố cứu vãn nữa, hãy chấp nhận sinh tử bằng một tâm thái bình thản.”

 

Nước mắt Khương Tri Tri rốt cuộc không thể kiềm chế nữa, từng giọt lặng lẽ rơi xuống, thấm vào mu bàn tay Kim Hoài Anh.

 

Kim Hoài Anh thở dài: “Đừng khóc, ai cũng sẽ trải qua khoảnh khắc này. Hãy nhớ kỹ mạch tượng hôm nay. Tri Tri, đây là bài học cuối cùng thầy dành cho con, bây giờ con ra ngoài đi.”

 

Khương Tri Tri đứng yên bất động, cô không muốn tiếp nhận bài học này, vẫn cố chấp giữ lấy hy vọng cuối cùng: “Thầy ơi, chắc chắn vẫn có cách cứu, hãy để con thử một lần!”

 

Kim Hoài Anh lắc đầu: “Con ra ngoài trước đi, thầy không thể để con mang tiếng xấu. Ra ngoài, gọi Tô Lập Đình vào.”

 

Khương Tri Tri không muốn đi, nhưng một bác sĩ khác tiến lên khuyên nhủ: “Bác sĩ Khương, ra ngoài trước đi, lão Kim còn lời muốn nói với người nhà.”

 

Y tá dìu Khương Tri Tri rời khỏi phòng.

 

Mỗi bước chân của cô như bị đổ chì, nặng nề bước ra ngoài. Vừa nhìn thấy Chu Tây Dã, cô không kìm được nữa, lao vào vòng tay anh, bật khóc nức nở.

 

Sự bất lực khiến cô vô cùng tự trách…

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận