Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 427: Chương 427

 

 

Cuối tháng Chín, mà lại có sấm sét thì thật bất thường, chưa kể tiếng sấm vang dội như thể mặt đất cũng đang rung chuyển.

 

Phản ứng đầu tiên của Khương Tri Tri là nghĩ đến động đất. Cô ôm Tiểu Chu Kỷ định chạy ra ngoài thì thấy Chu Tây Dã đã hô lớn bảo Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc mau chạy ra. Anh vừa nhanh tay bế Thương Thương lên, vừa kéo Khương Tri Tri cùng chạy ra ngoài.

 

Thấy Phương Hoa chậm một bước, anh lại quay người kéo bà theo: “Có thể là động đất rồi!”

 

Khi họ chạy đến cửa, Chu Thừa Chí cũng từ thư phòng lao ra, miệng không ngừng gọi: “Phương Hoa, mau lên, động đất rồi, bế cháu chạy đi!”

 

Vừa chạy ra ngoài, ông đã thấy Chu Tây Dã ôm Thương Thương kéo Phương Hoa đi trước, còn Khương Tri Tri cũng đã ôm Tiểu Chu Kỷ đứng trong sân.

 

Một tiếng nổ ầm ầm nữa vang lên, mặt đất dưới chân họ lại rung chuyển.

 

Chu Tây Dã bảo mọi người đến quảng trường. Trận động đất kinh hoàng hai năm trước vẫn còn in sâu trong trí nhớ anh, nghĩ đến mà lòng vẫn run sợ, nên anh không dám lơ là.

 

Khi họ đến nơi, quảng trường đã có rất đông người tập trung. Bộ phận hậu cần cũng đã cử người đến duy trì trật tự và trấn an mọi người.

 

Thương Thời Anh và Biên Tố Khê cũng có mặt ở quảng trường. Vừa thấy Khương Tri Tri, Biên Tố Khê vội chạy đến, nắm lấy tay Tiểu Chu Kỷ: “Sao rồi, có sợ không, có hoảng hốt không?”

 

Khương Tri Tri lắc đầu: “Không sao ạ, chỉ là lúc sấm nổ thì giật mình chút thôi.”

 

Biên Tố Khê lại xoa nhẹ bàn tay nhỏ bé của Thương Thương. Cô bé cười hớn hở với bà ngoại: “Bà ngoại ôm con với!”

 

Nhìn chẳng có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại còn rất vui vì được ra ngoài vào giờ này.

 

Tiểu Chu Kỷ cũng thế, thấy cả quảng trường toàn người là người, cậu bé hưng phấn vô cùng, nắm chặt nắm tay nhỏ định chạy xuống đất.

 

Khương Tri Tri vừa đặt con xuống, cậu bé đã sung sướng lao vào đám đông. Mọi người trong đại viện đều biết cậu, đi đến đâu cũng có người chào: “Ôi chà, đây chẳng phải là Tiểu Chu Kỷ của chúng ta sao?”

 

Cuối cùng, cậu bé bị Trang Tần chặn lại: “Nào, để bà bế con một cái nào.”

 

Hà Gia Niên cũng cười tít mắt trêu đùa cậu bé, sau đó quay sang gọi Chu Thừa Chí: “Không biết có chuyện gì xảy ra nữa, đi thôi, ra ngoài xem sao.”

 

Chu Thừa Chí gật đầu, dặn dò Chu Tây Dã vài câu rồi cùng Hà Gia Niên rời đi.

 

Trang Tần ôm Tiểu Chu Kỷ lại gần: “Sao đang yên đang lành mà vừa có sấm lại vừa động đất thế này? Giờ ai mà dám về nhà ngủ chứ?”

 

Phương Hoa nhìn hậu cần đã bắt đầu dựng lều bạt trên bãi đất trống, thở dài: “Chẳng biết tình hình thế nào, nhưng để an toàn, chúng ta cứ ở ngoài này qua đêm đi.”

 

Trận động đất hai năm trước cũng xảy ra vào ban đêm, chẳng ai dám chủ quan nữa.

 

Trang Tần nghiêm mặt gật đầu: “Phải rồi, cứ ở ngoài một đêm cho chắc.”

 

Khương Tri Tri vừa trò chuyện với Thương Thời Anh, vừa đảo mắt nhìn quanh, thấy ba người con trai của bà đều ở đây, nhưng không thấy Lý Tư Mân đâu, liền tò mò hỏi: “Anh Tư Mân đâu rồi bác?”

 

Thương Thời Anh nhíu mày: “Không biết, trước bữa tối nó bảo ra ngoài một chuyến, đến giờ vẫn chưa về.”

 

 

Còn lúc này, Lý Tư Mân đang bị kẹt dưới một bức tường đổ nát.

 

Anh vốn chỉ đến đơn vị xử lý chút công việc, lúc ra về thấy trời đã tối nên ghé vào một quán mì ven đường để ăn.

 

Khi đó, ngoài chủ quán ra thì dường như chỉ có một vị khách khác đang dùng bữa.

 

Anh không để ý lắm, đầu óc vẫn đang suy nghĩ về những số liệu của tối nay. Anh đã tính toán nhiều lần nhưng vẫn không thấy đúng, có lẽ cần phải lật lại toàn bộ và làm lại từ đầu.

 

Đang miên man suy nghĩ thì bất ngờ một tiếng nổ lớn vang lên. Chưa kịp phản ứng, anh đã bị đè dưới đống tường đổ.

 

Ngôi nhà cũ kỹ vốn đã không vững, chỉ cần một rung chấn nhẹ cũng có thể sập xuống. May mà tường chỉ là tường gạch đất, dù bị đè lên người cũng không đến mức nguy hiểm tính mạng.

 

Chỉ có điều, mắt cá chân anh dường như bị thứ gì đó chèn lên, không thể cử động được.

 

 

Phần lớn cơ thể của Lý Tư Mân bị chôn vùi dưới đống đổ nát. Anh thử cử động phần thân trên, có vẻ không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là trên đầu bị một tấm chiếu phủ lên.

 

Đang định tìm cách chui ra thì đột nhiên có ai đó ở phía trên bắt đầu bới tung mọi thứ, dọn đi đám vụn vỡ và tấm chiếu trên đầu anh.

 

Lý Tư Mân lắc lắc đầu, hất đống cỏ vụn vương trên mặt và trong miệng ra, mở mắt thì thấy người đang ngồi xổm trước mặt mình lại là Thẩm Lạc Gia.

 

Cô cũng nhìn anh với vẻ tò mò pha lẫn chút nghi hoặc, ngập ngừng hỏi: “Anh ra ngoài được không?”

 

Lý Tư Mân lắc đầu, cố điều chỉnh hơi thở: “Hình như chân tôi bị đè rồi…”

 

Anh còn chưa nói hết câu thì đã thấy Thẩm Lạc Gia khẽ đáp “Ồ” một tiếng, sau đó lập tức cúi xuống, dùng cả hai tay nhanh chóng bới đống đất đá trên người anh…

 

Ngôi nhà sập xuống, điện cũng cắt.

 

Xung quanh chìm trong tĩnh lặng, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo trải dài, nhưng cũng đủ sáng như ban ngày.

 

Lý Tư Mân nhìn Thẩm Lạc Gia quỳ gối trên mặt đất, cúi đầu tập trung bới đất đá, hai bàn tay trần không chút e ngại, động tác nhanh nhẹn dứt khoát. Ánh trăng bao phủ lên người cô, khiến dáng vẻ mảnh mai ấy càng thêm mong manh.

 

Anh nuốt nước bọt, có chút không đành lòng: “Cô dừng tay đi, làm vậy sẽ khiến tay bị thương đấy. Cô cứ đi gọi người đến giúp là được rồi.”

 

Thẩm Lạc Gia liếc anh một cái, tay vẫn không ngừng: “Không còn ai đâu, ông chủ quán đã chạy đi gọi người rồi, đến giờ vẫn chưa quay lại.”

 

Lý Tư Mân quan sát xung quanh. Quán mì này nằm dưới chân núi, cách khá xa những ngôi làng gần nhất. Nó chủ yếu phục vụ cho những người thợ khai thác gỗ từ trên núi xuống nghỉ chân và ăn uống.

 

Nếu đi gọi người, đúng là sẽ mất khá nhiều thời gian.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Nhưng anh lại lo lắng, cô gái này trông gầy gò như thế, lỡ bị thương thì sao.

 

Không ngờ, Thẩm Lạc Gia vừa dùng tay, vừa tận dụng một cành cây nhỏ để bới đất, rất nhanh đã dọn sạch đống gạch vụn xung quanh anh.

 

Cô tiếp tục dời tảng đá đè lên cổ chân anh, sau đó ngước lên nhìn anh: “Xong rồi, anh đứng dậy đi.”

 

Lý Tư Mân ngồi dậy, đưa tay sờ thử chân, cảm thấy không có vấn đề gì lớn. Nhưng khi thử cử động cổ chân, một cơn đau nhói ập đến khiến anh hít sâu một hơi, nhíu mày nhìn Thẩm Lạc Gia: “Chắc không được rồi, hình như tôi bị thương ở mắt cá chân.”

 

Thẩm Lạc Gia cũng cau mày, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh chắc chắn không nặng bằng một con heo đâu, tôi có thể cõng anh.”

 

Lý Tư Mân: “…”

 

Anh còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Lạc Gia đã nắm lấy tay anh, định kéo anh lên.

 

Lý Tư Mân vội vàng từ chối: “Đồng chí Tiểu Thẩm, cô có thể đỡ tôi dậy, tôi thử đi một chút xem sao.”

 

Để một cô gái cõng mình, anh thật sự không nỡ.

 

Hơn nữa, trông cô gầy gò thế này, anh sợ sẽ làm cô kiệt sức mất.

 

Thẩm Lạc Gia cau mày: “Anh không đi được đâu, nếu cố sẽ khiến chân anh bị tàn phế đấy.”

 

Nói xong, không đợi Lý Tư Mân phản bác, cô lập tức kéo anh lên. Khi anh vừa định đặt chân xuống đất, cô đã nhanh chóng xoay người, để anh nằm sấp trên lưng mình, rồi dứt khoát cõng anh lên.

 

Lý Tư Mân sững sờ!

 

Anh không ngờ cô gái này lại khỏe đến vậy, càng không ngờ động tác của cô lại dứt khoát, gọn gàng như thể đã làm việc này rất nhiều lần.

 

Thẩm Lạc Gia cũng chẳng cho anh cơ hội mở miệng, cõng anh bước qua đống đổ nát như thể đang đi trên mặt đất bằng phẳng.

 

Chẳng mấy chốc, cô đã đưa anh ra đến đường lớn.

 

Đột nhiên, cô dừng lại, xoay vòng vài lần rồi chép miệng có chút bối rối: “Tôi không biết đường, chúng ta nên đi đâu bây giờ?”

 

Lý Tư Mân đã chấp nhận số phận, nằm sấp trên bờ vai gầy của cô, cẩn thận quan sát xung quanh rồi chỉ đường cho cô.

 

Thẩm Lạc Gia “ồ” một tiếng, rồi cắm đầu cõng anh đi về hướng đó…

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận